Thập Niên 60: Nữ Phụ Là Đại Mỹ Nhân

Chương 6

----

Lúc mười giờ rưỡi, ba Thẩm về sớm trước giờ, đi cùng ông về là Thẩm Gia vừa mới đi học ngoại khóa về.

Cậu là kết quả ngoài ý muốn sinh ra sau khi Lý Lệ Hoa kết hôn với Thẩm Kiến Quốc, ban đầu Lý Lệ Hoa vốn không có ý định sinh thêm nữa, nhưng nhỡ mang thai rồi cũng không còn cách nào khác là phải sinh ra cậu.

"Chị! Chị về rồi!"

Cặp chị em Thẩm Gia và Thẩm Uyển rất thân thiết, mỗi lần cô về nhà, em trai cô đều trước sau dính chặt lấy cô.

Nhìn thấy Thẩm Gia dang tay định lao vào cô, Thẩm Uyển bình tĩnh dịch lại hai bước để cậu vồ vào không trung.

Chân Thẩm Gia chẹo cái bổ nhào lên chỗ dựa lưng sô pha, thịt ở trên mặt cũng vì ngã xuống mà rung lắc hai cái, khuôn mặt giống Thẩm Uyển ba phần bắt đầu lộ ra vẻ tội nghiệp nhìn cô:

“Chị, chị hết yêu em rồi ấy gì?"

Đừng thấy năm nay cậu mới sáu tuổi, tuổi thì nhỏ mà ăn cả một thân thịt, cơ thể cao hơn 1,2 mét và nặng gần 70 cân, cú vồ kia của của cậu Thẩm Uyển cô đúng không đỡ nổi nha.

Đối mặt với lời buộc tội của cậu em trai mũm mĩm, Thẩm Uyển cúi người xoa khuôn mặt tuấn tú mỉm cười, chỉ vào trán nói:

“Chị bị đau rồi, không bế được.”

Thẩm Gia là thằng rất thông minh, chị nói cái gì chính là cái đó, chỉ trong chốc lát đã bị dỗ dành rồi, xong cậu lại lao đến chị ới chị ời, cũng không khó hiểu vì sao đầu chị bị thương lại không thể bế mình.

Thẩm Uyển vuốt tóc cậu nhóc rồi đứng thẳng lên, lại gọi ba Thẩm: “Ba.”

Thẩm Kiến Quốc là một người cha nghiêm khắc, ở bên ngoài cũng mang dáng vẻ kiệm nói cười, chỉ khi đối mặt với người nhà mới mềm hơn một chút, ông thương Thẩm Uyển như con ruột của mình, ông mỉm cười với cô, gật đầu “Ừ” một tiếng.

Trước mười hai giờ trưa Thẩm Tình cũng về đến nhà, ba Thẩm phái đến đón đưa cô ta từ ga xe lửa đến đầu ngõ, còn giúp cô ta xách hành lý suốt chặng đường đến trước cửa nhà.

Mặc dù những việc cô ta làm trong quá khứ khiến ba Thẩm tức giận và thất vọng, nhưng dù sao cô cũng là con gái ruột của ông, cô đã xa nhà hai năm rồi, nên hôm nay ba Thẩm đặc biệt gác lại công việc của mình ở để đợi cô ta, có thể thấy ông vẫn nhớ cô ấy.

ba Thẩm nghe thấy bên ngoài có động tĩnh thì đã là người đầu tiên ra cửa đón cô ta, Lý Lệ Hoa sau hai bước cũng đứng dậy, Thẩm Uyển nắm tay em trai tò mò đi theo.

Vừa bước ra tới cửa đã thấy Thẩm Tình lao vào vòng tay của ba Thẩm với vẻ mặt đầy tội nghiệp, ba Thẩm trước giờ luôn rất bận rộn nên nhà mấy đứa đấy nhưng ông cũng chỉ ôm Thẩm Gia là nhiều.

Nên lúc này thần sắc ông đầy cứng nhắc vỗ lưng cô ta, an ủi cô ta hai câu xong cũng không biết phải nói gì.

Thấy Thẩm Tình khóc mãi không ngừng, ông quay lại nhìn Lý Lệ Hoa, hy vọng vợ có thể nói vài lời dỗ dành.

Trong lòng Lý Lệ Hoa không muốn quan tâm cho đến khi ba Thẩm nhìn bà thì mới nói vài lớn:

“Cũng về đến nhà rồi, có uất ức gì thì nói với ba con đi, để ba con nói về tổng bộ làm chủ cho con, ở nhà còn chuẩn bị một bàn cơm chờ con về cùng ăn này.”

Thẩm Tình thuận thế ngẩng đầu đi về phía bà hai bước, điệu bộ làm như cũng muốn ôm bà mà khóc một trận, nụ cười trên mặt Lý Lệ Hoa chợt khựng lại, đang do dự không biết có nên lùi lại không thì nghe thấy giọng Thẩm Tình khàn đặc lắp ba lắp bắp gọi một tiếng:

“Mẹ.”

Nụ cười trên mặt của bà lúc này cứng ngắc luôn, chưa kịp đời bà nói gì, Thẩm Tình như thể gọi đến quen miệng luôn mà nói:

“Mẹ à, trước kia con gái không hiểu chuyện, hy vọng mẹ tha thứ cho con, từ nay con sẽ coi mẹ như mẹ ruột của con."

Không, không cần à nha, tôi có con gái ruột của mình rồi.