Thẩm Gia liền ngoan ngoãn đứng im, kéo tay chị gái đứng ở bên cạnh cô.
Thẩm Uyển véo mặt em trai rồi mới trả lời anh:
"Không đi dạo nữa, bọn em phải đi về rồi."
Tô Yến Thành gật đầu nói: "Vậy đi thôi, lên xe anh đưa hai đứa về nhà."
"Không phải các anh ra ngoài làm việc sao? Như vậy có phải không tốt lắm không?"
Thẩm Uyển quay đầu nhìn anh, do dự nói.
"Không sao, chuyện đã xong rồi, đưa hai đứa về xong anh trở về quân đội cũng không muộn."
Tô Yến Thành nói, vừa đi đến bên cạnh xe mở cửa ghế sau cho cô.
Giang Thu Dương cố hết sức khống chế biểu cảm của mình, ánh mắt đờ đẫn lại bình tĩnh nhìn cách thức cư xử khác trước của hai người họ.
Đặc biệt là Tô Yến Thành thay đổi rõ ràng nhất, hơn nữa còn nói rất nhiều.
Vả lại nếu anh ta không nhầm thì hình như anh cứ luôn cười!
Anh ta không nhịn được lại thất thần, rất tò mò về những gì họ đã nói trên lầu.
Ngay lúc anh ta sững sờ thì thình lình nghe thấy Tô Yến Thành hỏi:
"Đứng ở đó nghĩ cái gì đấy?"
Giang Cửu Dương giật mình lấy lại tinh thần, tay run rẩy kính chào anh, lớn tiếng đáp:
"Báo cáo, tôi không nghĩ gì cả!"
Quả thực là lạy ông tôi ở bụi này.
Thẩm Uyển mím môi cười tủm tỉm, Tô Yến Thành không tiếp tục hỏi, chỉ bảo anh ta nhanh chóng lên xe.
"Vâng thưa huấn luyện viên Tô!"
Giang Thu Dương hạ tay xuống, đi đứng nghiêm chỉnh quy củ đến bên cạnh ghế lái xe, lúc mở cửa xe mới nhận ra.
Hay lắm, đây không phải là trên sân huấn luyện, trước mặt đồng chí Thẩm Uyển, anh ta thật mất mặt.
Không đợi Giang Thu Dương đào một cái hố trên mặt đất để chui vào thì đã nghe thấy Thẩm Uyển mỉm cười gọi mình.
"Đồng chí Giang, làm phiền anh rồi."
Vừa rồi cô đã đồng ý với đề nghị đưa họ về nhà của Tô Yến Thành, cũng cảm ơn anh một cách lịch sự.
Giang Thu Dương thở phào nhẹ nhõm, nở nụ cười lộ tám cái răng với cô:
"Không cần khách sáo, đồng chí Thẩm Uyển mau lên xe đi."
Thẩm Uyển hơi cong mắt, dẫn Thẩm Gia đến bên cạnh Tô Yến Thành, đỡ em trai trèo lên trước sau đó cô mới xoay người nhận lấy đồ vật mà anh xách giúp cô, nói với anh:
"Cảm ơn."
"Không cần khách sáo với anh."
Khi cô ngồi xuống, Tô Yến Thành đóng cửa lại rồi đi vòng ra phía sau xe đến chỗ ghế phụ xe.
Sau khi rời khỏi phố này, con đường dần dần mở rộng, Giang Thu Dương tăng tốc, lái xe theo địa chỉ mà Thẩm Uyển cung cấp.
Trên đường đi, Thẩm Gia dựa vào lòng chị gái ngáp một cái rồi ngủ thϊếp đi, Thẩm Uyển cũng nhắm mắt dựa vào cửa sổ xe, trong lòng nhớ lại một loạt chuyện xảy ra hôm nay.
Luôn cảm thấy không thể tưởng tượng nổi nhưng lại rất tự nhiên hợp lý.
Tô Yến Thành thỉnh thoảng có thể nhìn thấy trán cô nhẹ nhàng va chạm vào cửa sổ xe qua gương chiếu hậu, vì vậy anh đã bảo Giang Thu Dương lái xe chậm hơn, cố gắng ổn định nhất có thể.
Thẩm Uyển không ngủ, trong xe đóng kín chỉ rộng như vậy, cho dù Tô Yến Thành có đè thấp giọng nói của mình thì cũng nghe thấy lời anh nói, không khỏi cong khóe miệng.
Xe jeep dừng lại trước cửa đầu ngõ của nhà họ Thẩm, sau khi hai chị em Thẩm Uyển xuống xe, Tô Yến Thành cũng bước xuống.
"Ngày mai em về đội lúc mấy giờ?"
Thẩm Uyển ngẩng đầu lên nhìn anh, mặt đối mặt nhìn anh, Tô Yến Thành dường như cao hơn, anh chắc phải được một mét chín đấy.
"Sáng mai lúc bảy giờ."
Thẩm Uyển thất thần, không khỏi liếc nhìn vai và eo của anh một lần nữa.
Đây là thói quen luyện hình thể của cô, khi nhìn một người, điều đầu tiên cô vô thức chú ý đến là dáng người của đối phương, theo kinh nghiệm của cô, Tô Yến Thành không chỉ có ngũ quan đẹp mà dáng người của anh cũng rất tốt.
Thẩm Uyển tâm vô tạp niệm, chỉ là thưởng thức đơn thuần.
Nhưng Tô Yến Thành lại vô thức căng cứng cả người, nơi bị ánh mắt quét qua dường như bị thiêu đốt, thậm chí còn bắt đầu nóng lên.
"Vậy sáng mai anh sẽ đến đón em."
Giọng nói của anh khàn đi một cách khó hiểu.