Trước kia Thẩm Uyển chỉ nghĩ cách thoát khỏi cuộc hôn nhân được định trước mà không đắc tội đến nhà họ Tô, nhưng cô không ngờ rằng bây giờ Tô Yến Thành lại cho cô một ý tưởng khác.
Ánh mắt Thẩm Uyển phản chiếu dáng người cao lớn của Tô Yến Thành, không cần suy nghĩ nhiều, cô tò mò nói:
"Tôi có thể hỏi không? Tô. . . Ừm, từ khi nào anh đối với tôi. . ."
Mặc dù cô có thể đoán ra anh có thiện cảm với cô, nhưng cô rất tò mò tại sao, còn nữa, rốt cuộc anh thích cô từ khi nào, dù sao thì chỉ thiếu chút nữa là cô đã trở thành cháu dâu của anh đấy.
Được thôi, Thẩm Uyển thừa nhận cô có lòng dạ hẹp hòi, cố ý làm anh khó xử, chính là để trả thù lần trước bị anh ngó lơ, đối xử lạnh lùng.
Cô không lập tức đổi cách xưng hô mới theo lời anh, Tô Yến Thành cảm thấy tương lai còn dài nên cũng không miễn cưỡng.
Anh hiểu nửa đoạn sau chưa nói rõ của cô, nhưng không trả lời ngay mà thay vào đó đề cập đến một sự kiện từ rất lâu trước đây:
"Em còn nhớ khi còn nhỏ, tôi từng mua kẹo hồ lô cho em không?"
Nói xong liền thấy vẻ mặt Thẩm Uyển mờ mịt, quả nhiên là không nhớ.
Tô Yến Thành nói tiếp:
"Lúc đó chắc là em bảy tám tuổi, tôi trở về từ bên ngoài thấy em đang làm người tuyết trên sân chơi của khu nhà, tay và mặt em đỏ bừng, xung quanh không có ai, vì vậy tôi đi qua hỏi em là con nhà ai, chuẩn bị đưa em về nhà."
Lời nói của anh gợi lại ký ức của Thẩm Uyển, cô nhớ ra một chuyện, đó hẳn là chuyện xảy ra khi cô theo ba Thẩm và Lý Lệ Hoa đến đại viện chúc tết vào dịp năm mới.
Lúc đó cô mới tám tuổi, Thẩm Tình nói trước mặt ba Thẩm rằng cô muốn ra ngoài chơi ném tuyết với đám bạn, kết quả sau khi đưa cô đến một nơi xa lạ liền bỏ mặc cô rồi đi cùng những người khác.
Cô không biết đường trở về cho nên ở lại chỗ cũ chờ có người đi qua đưa cô trở về hoặc là chờ Lý Lệ Hoa phát hiện mãi không thấy cô sẽ ra tìm.
Lúc đó dường như người đưa cô về nhà quả thật là một thiếu niên, cô giả vờ đáng thương lừa người ta giúp cô làm người tuyết, mua cho cô kẹo hồ lô để trở về chọc tức Thẩm Tình.
Thẩm Uyển ngạc nhiên, hóa ra bọn họ đã quen biết nhau từ khi còn quá nhỏ.
Ánh mắt Tô Yến Thành tràn ngập nụ cười, anh nhắc đến chuyện này là muốn nói cho cô biết, bọn họ quen biết nhau sớm hơn Tô Lộ Hoài rất nhiều, chỉ là cô không nhớ mà thôi.
"Sau đó còn gặp mặt vài lần.
Hình như quan hệ của em và em gái em không tốt lắm, có phải cô ta, Lộ Hoài và những đứa trẻ trong đại viện đã cô lập em không?"
Thẩm Uyển đột nhiên nhớ lại ký ức tuổi thơ, cô gật đầu nói:
"Vâng, khi còn nhỏ tôi không quen thuộc với mọi người, cũng không kết bạn trong đại viện."
Đương nhiên trong đó có nguyên nhân là do Thẩm Tình nhưng cô sống ở đại viện không lâu nên cũng không quan tâm nhiều đến những thứ đó.
Tô Yến Thành lớn hơn cô bảy tuổi, lớn hơn Tô Lộ Hoài gần năm tuổi, lúc những đứa trẻ như bọn họ vẫn còn chơi đùa cả ngày thì anh đang chuẩn bị thi vào trường quân đội rồi.
Sau khi anh học trường quân sự, hai người không gặp nhau nữa.
Lúc đó Tô Yến Thành cũng không có ấn tượng sâu sắc về cô, nhưng nhớ cô là một cô em gái rất dễ thương.
Về sau điều thực sự khiến anh ấn tượng về cô là khi anh hai mươi bốn tuổi, Thẩm Uyển mười bảy tuổi lần đầu tiên đến thăm nhà họ Tô.
Cô gái mặc một chiếc váy trắng nhạt, khi cô ngẩng đầu lên để chào anh, một nụ cười tươi tắn và xinh đẹp đột nhiên nở trong mắt anh.
Tô Yến Thành vẫn còn nhớ cô gái nhỏ dễ thương với đôi mắt to ngấn nước khi còn nhỏ, nhưng rõ ràng cô không còn nhớ anh nữa.
Sau này không biết từ khi nào anh đã bắt đầu để cô ở trong lòng, có lẽ là từ lần đầu tiên gặp mặt đã không thể quên được.
Nhưng còn chưa kịp xác định tình cảm của mình thì đã nghe chị dâu bàn bạc với mẹ rằng muốn chọn cô và Tô Lộ Hoài thực hiện hôn ước của hai nhà Tô Thẩm, khi đó anh mới bất tri bất giác nhận ra mình đã bỏ lỡ điều gì.