Nơi Ánh Sáng Giao Nhau

Chương 16: Không đơn giản

---

Lần trước là lần đầu Từ Thi tiếp xúc với bóng rổ nhưng vẫn thắng thì không thể coi là cô có năng khiếu về thể dục thể thao được. Lần đó phần nhiều là nhờ may mắn, với lại đó cũng chỉ là đấu vui giữa nội bộ học sinh trong lớp với nhau, còn lần này lại là đại diện cả lớp để đi thi. Gánh trên người cái tên lớp 10-3, lại còn chưa từng có kinh nghiệm gì trong thi đấu nhảy cao nữa nên không khỏi làm Từ Thi cảm thấy căng thẳng.

“Em cũng thi nhảy cao đúng không?”

Còn đang nghĩ ngợi lung tung thì một giọng nói bất chợt vang lên trên đầu, làm Từ Thi phải vội ngẩng lên nhìn.

Thì thấy một nữ sinh đang đứng ngay trước mặt mình mỉm cười nhìn xuống, đoán câu nói vừa rồi có lẽ là nói với mình, Từ Thi mới nghiêm túc mà vội đứng hẳn dậy, gật nhẹ đầu, “Vâng, đúng rồi ạ.”

Vừa rồi cô có đứng bên cạnh nhìn chằm chằm xà ngang một lúc lâu, nhưng phải tới mười lăm phút vẫn không vào nhảy. Dù bản thân trước đây từng có được học môn nhảy cao hồi sơ trung rồi, nhưng đó chỉ là nhảy đại vài cái, cũng không có học theo nguyên tắc rõ ràng như trong thi đấu nên Từ Thi mới bỗng thấy không biết nên bắt đầu từ đâu.

Với lại ở đây có tới hai khu nhảy cao ở ngay cạnh nhau nhưng không có giáo viên thể dục hay người nào đứng ra gọi là hướng dẫn cả, hình như mọi người tới đây luyện tập đều đã làm quen qua trước với nhau rồi tự bàn ra thứ tự nhảy. Bây giờ mới đột nhiên nhảy tới, Từ Thi không thể nào đến đó rồi lên tiếng một cách tự nhiên như kiểu “sau lượt này đến tôi nhảy nhé” hay đại loại vậy được, cô không có đủ dũng khí để làm loại chuyện như thế đâu.

Nên sau đó mới dứt khoát tìm một chỗ thuận lợi rồi ngồi xuống, trước hết tính xem mọi người tập trước, nhưng chưa được bao lâu thì Từ Thi đã chán nản cúi xuống nghịch điện thoại. Bây giờ đàn chị này lại đi ra trước mặt mình như thế này, trong đầu Từ Thi không khỏi thầm nghĩ, bộ ở đây còn có quy định cấm sử dụng điện thoại trong giờ luyện tập nữa à.

Giọng nói của người trước mặt lại vang lên cắt ngang dòng suy nghĩ của Từ Thi, “Chị tên Mỹ Kì, cũng trong đội thi nhảy cao.”

Nghe nói khối 12 không tham gia hội thao, nên Từ Thi mới nghĩ thì ra là một đàn chị khối 11.

Đối diện với thái độ chào hỏi nhiệt tình của nữ sinh tên Mỹ Kì này, Từ Thi cũng cố nặn ra một nụ cười đáp trả lại, “Chào chị, em là Từ Thi.”

Bây giờ Từ Thi đang thấy hơi chán vì không biết nên luyện tập như thế nào, và cũng một phần do nãy giờ cô vẫn chưa nhận lại được tin nhắn trả lời của Quan Tĩnh Hạ, nên thực sự không có tâm trạng làm quen với người khác cho lắm.

“Chị đoán có lẽ em vẫn chưa biết quy tắc thi đấu nhỉ?”

Không ngờ chị ấy nhìn thôi cũng có thể đoán ra được, Từ Thi bất giác gượng cười, “Đây đúng là lần đầu tiên em đi thi môn này thật, nên thực sự cũng không biết nên bắt đầu từ đâu.”, khá thoải mái mà nói thẳng luôn.

“Chị có thể giúp em.”

Để cuối cùng Mỹ Kì đã đưa tay ra khiến Từ Thi khá bất ngờ, nhưng sau đó cô cũng chỉ nghĩ đúng là một đàn chị nhiệt tình mà.

Nên liền cong môi mỉm cười lại, “Vậy quá tối rồi, cảm ơn chị.”, rồi cất điện thoại vào túi quần trước khi cùng Mỹ Kì đi tới trước một khu nhảy cao.

Hẳn là một vài người đã tranh thủ đi nghỉ ngơi, nên hiện mới trống ra một bên không có ai luyện tập.

Mỹ Kì trước tiên đứng đợi nhìn tới Từ Thi, “Em đã khởi động chưa?”

“Rồi ạ.”, Từ Thi nở nụ cười miễn cưỡng, trong đầu thì nghĩ bản thân lúc nào cũng chạy nhảy cả ngày mà, nên chắc có thể bỏ qua bước này thôi.

Nhưng không biết có phải đã để ý từ trước hay không mà dường như Mỹ Kì biết cô nhóc này vẫn chưa vận động làm nóng người trước, lúc sáng gián tiếp vạch trần luôn, “Đến lúc thi đấu rồi em sẽ nhận ra được hậu quả nghiêm trọng của việc không khởi động làm nóng người đấy.”

Khiến Từ Thi nghe xong có chút chột dạ, liền ngay lập tức bắt đầu làm mấy động tác giãn gân giãn cốt, xoay xoay người trong khi mắt vẫn nhìn tới Mỹ Kì.

Gật đầu làm ra bộ dạng hài lòng như vừa dạy được một cô nhóc học sinh chịu nghe lời, Mỹ Kì vui vẻ nói tiếp, “Quy định thi đấu cũng không có gì quá phức tạp, nên chị nói qua một lần là em sẽ nhớ được ngay thôi.”

Giọng nói đều đều của Mỹ Kì vang lên trong khi Từ Thi đang tiếp tục khởi động cơ thể, “Từ thời điểm được gọi tên vào thi cho đến khi kết thúc lượt nhảy chỉ có một phút, em sẽ thắng nếu đến một mức nâng xà nào đó em là người duy nhất còn lại khi đối phương đã bị loại…”

Sau khi thấy Từ Thi đã sẵn sàng rồi, Mỹ Kì mới nở nụ cười vô cùng cuốn hút nhìn tới, “Em có lợi thế về đôi chân dài của mình lắm đấy.”

Khẽ vẩy vẩy chân, Từ Thi nhẹ nhàng cong môi cười, “Em cũng nghĩ vậy.”

Có một đôi chân dài như này cũng là một điểm mạnh, nhưng nhảy cao này vốn vẫn dựa chủ yếu vào sức bật l nên những người có chiều cao khiêm tốn hơn, như Mỹ Kì chẳng hạn, thì vẫn không thể nói chắc rằng nắm trong tay ít phần thắng hơn những người cao hơn được.

Nên sự xuất hiện của Mỹ Kì ở đây không có gì phải bàn cãi, hơn nữa với tính cách dễ gần này của cô nàng thực sự đã giúp Từ Thi bất giác thoải mái hơn nhiều.

Nghĩ vậy mà tiến lại gần hơn, Từ Thi hơi nghiêng đầu ngay trước mặt Mỹ Kì rồi hỏi, “Mà làm sao chị biết em là lần đầu thi đấu vậy?”

Mỹ Kì hẳn có chút sững lại khi Từ Thi đột nhiên ghé tới gần mặt mình như vậy, nhưng hình như cô nàng chẳng có chút gì là ngại ngùng, sau đó còn chợt tiến mặt lại gần hơn nữa.

Đôi môi trái tim khẽ cong lên rồi mấp máy, “Em đoán xem.”

Làm Từ Thi cũng bất ngờ trước sự đáp trả này, giật mình lùi người lại rồi vừa xoa gáy vừa cười gượng gạo, thầm nghĩ đàn chị này đúng thật là không đơn giản mà.

Rồi trong đầu lại chợt cảm thấy khuôn mặt này có chút quen mắt thì phải, nhưng trong phút chốc Từ Thi vẫn không nhớ ra được là đã gặp ở đâu.

Mỹ Kì sau đó bật cười một cách vui vẻ, rồi đứng thẳng người dậy, “Chị chỉ thấy có một thân hình cao lênh khênh đứng trước cây xà một lúc lâu mà không động đậy gì thôi.”

Nên Từ Thi mới cho qua dòng suy nghĩ kia, bất đắc dĩ cười cười, “Nói thật là em thực sự không nghĩ mình có hứng thú với bộ môn này đâu, do hoàn cảnh nên cuối cùng mới phải đại diện lớp đi thi thôi.”

Mỹ Kì bèn cười nhẹ, “Chị cũng đoán vậy, đa số trường hợp đi thi đấu đều bởi vì lí do ấy mà.”

“Nhưng cũng may vì đã gặp được chị, em nhờ vào chị nhé.”

Đối diện trước gương mặt cuốn hút với nụ cười sáng chói của Từ Thi, Mỹ Kì trong phút chốc đã không tập trung.

Mãi sau mới từ từ cong môi mỉm cười, “Ừm, chúng ta bắt đầu thôi.”

---

Đã bắt đầu ngày luyện tập đầu tiên nên việc ăn uống được chú trọng hơn hay sao, mà vừa mới có chuông tan học, chưa tới mười phút sau trong căn tin đã vô cùng đông đúc.

May mà Từ Thi sau khi xin nghỉ sớm về trước đã tới giữ được một bàn trống, đang ngồi nhìn Thu Thanh cùng Hàn Vân bê khay đồ ăn đi tới rồi ngồi xuống.

“Sao mày luyện tập xong sớm thế?”

Từ Thi nhún vai một cái, bình thản đáp, “Chán thì nghỉ thôi.”

Thu Thanh không nhịn được mà bĩu môi, “Nhìn mày kìa, có chịu luyện tập tử tế không thế?”

Nhưng Hàn Vân đã lên tiếng cắt ngang trước, “Thoải mái đi, chỉ cần đến lúc thi đấu nó không mang về hạng chót là được rồi.”

Cô nàng lại hiểu Từ Thi quá mà, việc gì mà bản thân vốn đã không thích thì đừng hòng được thấy dáng vẻ tập trung nghiêm túc của cô. Đúng là chỉ mong không đứng bét thôi đã tốt lắm rồi.

Từ Thi quả nhiên cũng rất thoải mái mà nói lại, “Không tệ lắm đâu, bọn mày không cần phải lo.”, với điệu bộ đầy vẻ tự tin là mình sẽ không để mọi người quá thất vọng.

Sau đó hỏi tiếp luôn, “Còn bọn mày thì sao?”

Hàn Vân lên tiếng trước, “Cũng chả có gì cả, hôm nay bọn tao mới khởi động thôi, chạy 4 vòng sân rồi ngồi nghỉ.”

Từ Thi nghe xong thì mặt nhăn đến giúm lại như quả cà, “Đúng là quái vật mà, tao sợ nhất là cái môn chạy này đấy.”

Thu Thanh thì lại khua khua đũa phụ họa, “Mày không nên chấp với nó làm gì, tao đây này, mới chỉ khởi động một bàn thôi mà đã mỏi nhừ cả tay rồi, lâu rồi không tập nên đúng là có chút cứng tay thật.”, nhưng ngay sau đó đã bị Hàn Vân cản đũa lại.

Từ Thi khẽ thở dài, “Chúng mày thì tốt rồi, đều đã có căn bản từ trước, không như tao.”

Hàn Vân hỏi, “Rồi mày nắm chắc có trụ được không?”

Từ Thi đáp, “Không sao, có một chị ở đấy nhiệt tình giúp tao lắm, nên cũng đỡ lo nhiều rồi.”

Hàn Vân hỏi tiếp, “Ai? Người ta chủ động giúp mày à?”

Từ Thi nghe vậy thì chỉ “Ừ” một tiếng, nghĩ Hàn Vân hỏi vậy cũng phải thôi. Đã không quen biết nhau lại còn chủ động giúp đỡ đối thủ nữa thì đúng thật là hơi khó tin mà.

Thu Thanh thấy vậy thì bắt đầu bật chế độ hóng hớt, “Ai thế? Ở lớp nào? Tao có biết không?”

Từ Thi nói, “Tên là Mỹ Kì, tao chỉ biết là ở khối 11 thôi.”

Hàn - hiếm khi mở miệng khen người khác - Vân chợt thốt lên, “Tên đẹp đấy.”

Thu Thanh cũng hớn hở, “Ừ ừ, mới nghe cái tên thôi là tao cũng đã cảm thấy rất đẹp rồi.”

Từ Thi hơi bĩu môi, đối với cô cái tên “Quan Tĩnh Hạ” vẫn là đẹp nhất. Ngay từ lần đầu nghe cái tên này cô đã thấy đẹp rồi, và sẽ luôn thấy nó đẹp nhất.

Thu Thanh hỏi, “Đàn chị ấy có xinh không?”

Hàn Vân ngay lập tức gõ một cốc vào đầu Thu Thanh, “Mày hết cái để quan tâm rồi à.”

Trong khi đó Từ Thi đã ngẫm nghĩ một chút rồi nói luôn, “Cũng không tệ, nhưng không biết là gặp ở đâu rồi hay sao mà tao cứ thấy có chút quen mắt.”

“Người tốt bây giờ hiếm lắm.”, ngay sau đó Hàn Vân bỗng nói một câu rất lạc quẻ.

Khiến Từ Thi phải nhướng mày lên hỏi lại, “Ý mày là gì?”

Nhưng Hàn Vân vẫn chỉ bình thản, “Không có ý gì cả.”

Cô nàng cũng chỉ là đưa ra một lời nhận xét khách quan như vậy thôi, không hướng tới điều gì hay chỉ điểm ai hết, tùy cô bạn ấy nghĩ thế nào thì nghĩ thôi.

---

Quan Tĩnh Hạ đang ngồi trên bàn học, vừa làm xong một tờ đề Toán, nhìn đồng hồ là tám giờ, vậy mà Giao Ly vẫn chưa về.

Cô nàng chỉ nói trước là sẽ tập đến chiều tối nên sẽ về muộn thôi, nên gần một tiếng sau, từ phòng tắm ra ngoài rồi mà vẫn chưa thấy Giao Ly về, Quan Tĩnh Hạ còn đang định lấy điện thoại gọi thì mới chợt có tiếng mở cửa.

Cuối cùng Giao Ly cũng đã lết về, nhưng cô nàng ngay lập tức nằm vật ra trên giường, đến động đậy tay chân một chút cũng lười.

Quan Tĩnh Hạ hỏi, “Luyện tập muộn tới vậy à, đã ăn uống gì chưa?”

Nghe thấy tiếng của Quan Tĩnh Hạ, Giao Ly mới ngóc đầu dậy, “Bọn tôi bị mấy anh chị khối 12 kéo ra ngoài ăn đấy chứ kết thúc luyện tập từ lâu rồi, mọi người đều nhiệt tình quá nên không từ chối được.”

Quan Tĩnh Hạ hơi nhướng mày, “Tại sao lại có khối 12 ở đây thế?”

Giao Ly khẽ thều thào, “Thì môn của bọn tôi mới là năm thứ hai thôi mà, nên mấy tiền bối đi trước mới tới truyền tải kinh nghiệm, giúp bọn tôi luyện tập.”

Bắn cung là một hạng mục mới được đưa vào danh sách các môn thi đấu trong kì hội thao trước. Giao Ly vừa hay lại là một người thích thử thách bản thân tìm đến những cái mới nên không ngần ngại đã đăng ký luôn môn này.

Cùng lúc này bên phòng 4C6.

“Đàn chị Giao Ly thi bắn cung á, đỉnh thế!!”, Thu Thanh vừa từ trên giường bật dậy. Không giấu vẻ ngưỡng mộ và hứng khởi trên mặt nhìn tới Từ Thi.

Thông tin này Từ Thi vừa mới nhận được khi nhắn tin với Quan Tĩnh Hạ xong. Từ Thi không phản ứng lại gì, mắt vẫn chằm chằm nhìn xuống khung wechat với Quan Tĩnh Hạ chờ đợi tin trả lời từ đối phương.

Hàn Vân bỗng lên tiếng, “Đàn chị Quan Tĩnh Hạ của mày chắc không thi gì đâu nhỉ?”

Từ Thi ngẩng đầu lên, tuy rất thỏa mãn với “Đàn chị Quan Tĩnh Hạ của mày” nhưng Từ Thi lại chỉ bình thản nói, “Đàn chị không tham gia gì đâu.”

Trong lòng thì thầm nghĩ từ trước đến nay vẫn vậy, đúng là lúc trả lời tin nhắn đàn chị còn lạnh lùng hơn cả khi nói chuyện trực tiếp nhiều. Từ nãy tới giờ câu trả lời của Quan Tĩnh Hạ trừ khi kể về chuyện của Giao Ly ra thì chỉ toàn “Ừ” với “Không” thôi.

Vốn rất muốn đi tìm Quan Tĩnh Hạ nhưng hôm nay lại luyện tập rất mệt và phải gấp rút học bù lại bài trên lớp nên Từ Thi mới không có thời gian.

Chán nản nghĩ, lần cuối cùng gặp Quan Tĩnh Hạ đã là từ buổi trưa hai ngày trước rồi.

Ngày thứ hai tiếp tục tập luyện.

Trùng hợp sáng nay lớp 10-3 có tiết thể dục nên Từ Thi đã sớm xin phép giáo viên vào trong này để tập rồi. Mà tình cờ Mỹ Kì cũng đã lựa chọn thời điểm đến tập đúng lúc này, nên cả hai lại tiếp tục cùng hỗ trợ cho nhau.

Trong lúc Từ Thi ngồi xuống nghỉ ngơi sau khi đã bắt đầu được gần nửa tiếng, cô đột nhiên suy nghĩ vu vơ rồi buột miệng lên tiếng hỏi luôn điều mình vốn thắc mắc, “Chị Mỹ Kì, tại sao chị lại đồng ý giúp em thế?”, sau đó mới thầm nghĩ hỏi câu này chắc cũng không có gì khó hiểu đâu nhỉ.

Nên ánh mắt vẫn hướng tới Mỹ Kì mà chờ đợi, cô nàng vừa có một cú phi người qua xà tuyệt đẹp, khiến Từ Thi không thể không cảm thán trong lòng, thế này thì giải nhất khối 11 cứ như đã nằm gọn trong lòng bàn tay của đàn chị này rồi vậy.

Đi tới ngồi xuống cạnh Từ Thi, Mỹ Kì giơ tay lên vuốt nhẹ mái tóc ngắn tới ngang cằm của mình vừa bị thổi rối tung lên, rồi mới từ từ quay mặt sang nhìn người bên cạnh, hơi mỉm cười, không trả lời mà hỏi ngược lại, “Em nghĩ sao?”

Cũng không quá khó để đoán trước được phản ứng này của Mỹ Kì, nhưng Từ Thi lại phải suy nghĩ mãi mới lên tiếng, “Em chỉ nghĩ được vì chị là một đàn chị rất tốt bụng, muốn giúp các đàn em khóa dưới hòa nhập được nhanh hơn thôi.”, thực sự đến cuối cùng thì cô chỉ có thể đoán ra được là lí do này thôi.

Vừa nói xong Từ Thi đã nghe thấy tiếng cười khe khẽ của người bên cạnh, Mỹ Kì sau đó đột nhiên dướn người sang, khuôn mặt bỗng mang theo một nụ cười vừa ngọt ngào vừa cuốn hút dí tới gần sát mặt Từ Thi. Đôi môi ấy vẫn giữ nguyên độ cong rồi mấp máy, “Em chưa từng nghĩ tới khả năng là vì chị bị thu hút bởi vẻ ngoài này của em nên mới muốn tiếp cận em à?”

Từ Thi hơi ngơ người, nhưng cô nhanh chóng phản ứng mà vội quay mặt lại về phía trước.

Sau đó mới hơi liếc mắt nhìn sang với một nụ cười gượng gạo, “Nếu chỉ vì vậy thì…”, rồi đột nhiên lại không biết nói gì tiếp.

Lí do này đúng là cô chưa từng nghĩ đến thật, nhưng nếu là thật thì cũng không có gì quá khó hiểu nhỉ, dù sao bản thân vốn đã dần thu hút được sự chú ý của rất nhiều học sinh trong trường rồi mà.

Nhưng dòng suy nghĩ này của Từ Thi đã bị tiếng cười rõ ràng sau đó của Mỹ Kì cắt ngang, cô quay sang nhìn thì thấy người bên cạnh đã kéo giãn khoảng cách trở lại, nhưng ý cười vui vẻ vẫn còn đang hiện rõ trong ánh mắt đang hướng tới mình.

“Chị đùa thôi, em dễ chọc quá.”, Mỹ Kì vừa nói vừa quay mặt nhìn ra phía trước với bộ dạng khá vui vẻ, như vừa thành công trêu chọc được một đứa nhóc vậy.

Làm Từ Thi sau đó mới thầm thở nhẹ ra một hơi trong lòng, lại nghĩ đàn chị này đúng là giỏi trêu người mà, vừa rồi cô đã thực sự tưởng là thật đấy.

“Từ Thi.”

Một lần nữa dòng suy nghĩ của Từ Thi bị xen ngang khi có tiếng gọi đột ngột vang lên từ phía bên cạnh, người phát ra tiếng nói, mà Từ Thi sau đó đã nhận ra là vô cùng quen thuộc, đang đi tới đây.

Giao Ly dừng lại ngay phía trước chỗ Từ Thi và Mỹ Kì đang ngồi, đợi đến khi nhìn tới người theo sau kia nữa thì Từ Thi mới vội đứng phắt dậy.

Thốt lên với giọng điệu vô cùng vui vẻ, “Đàn chị.”

Mà dường như đã khiến Mỹ Kì phải thấy bất ngờ trước dáng vẻ hí hửng như trẻ con được cho kẹo này của Từ Thi rồi. Nên sau đó cũng đứng dậy theo, mỉm cười với Giao Ly rồi mới nhìn tới Quan Tĩnh Hạ cũng vừa đi đến nơi.

Nụ cười vẫn luôn thường trực khi nói chuyện với Từ Thi nãy giờ đã chợt biến mất không còn chút dấu vết nào, trên gương mặt đang dần chuyển sang vẻ vô cùng bình thản này của cô nàng.