Bình thường như mọi ngày thì Quan Tĩnh Hạ sẽ thức dậy vào khoảng sáu giờ mười lăm, vệ sinh cá nhân đơn giản rồi lên lớp tự học buổi sáng.
Nhưng có lẽ là do ảnh hưởng của vết thương ở chân, khiến cơ thể cô sinh ra cảm giác hơi nhức nhối và khó chịu nên thành ra đã tỉnh dậy từ khá sớm. Hiện tại đang là sáu giờ, Quan Tĩnh Hạ đã lê bước một chân lành một chân đau vào trong phòng tắm.
Quả đúng như Quan Tĩnh Hạ đã nghĩ, bị đau chân như thế này khiến mọi hoạt động hàng ngày của cô trở nên khó khăn và chậm chạp hơn, đến vệ sinh cá nhân hàng sáng cũng đã bị kéo dài ra gần gấp đôi thời gian so với bình thường. Thầm nghĩ chắc từ ngày mai phải dậy sớm hơn nữa để bù trừ vào khoảng thời gian bị thất thoát ra do cái chân này gây nên rồi.
Tới hai mươi phút sau Quan Tĩnh Hạ mới lê lết được ra khỏi phòng tắm, cô nhìn đồng hồ thấy đã gần sáu rưỡi, tính đi tới gọi Giao Ly dậy, nhưng ngay sau đó đã nghe thấy có tiếng gõ cửa phòng. Nên cô lại đành phải nhảy lò cò một chân ra mở cửa.
Đập ngay vào mắt là nụ cười rực rỡ nhưng không quá chói lóa, như ánh nắng ban mai của Từ Thi.
Làm Quan Tĩnh Hạ có chút khó tin mà hỏi lại với giọng điệu cứ như còn đang trong giấc mộng vậy, “Em làm gì ở đây thế?”
“Em đến đưa đàn chị tới lớp.”, nhưng giọng nói rõ ràng và đầy từ tính ngọt ngào này cùng với nụ cười vẫn luôn thường trực kia của Từ Thi, đã nhắc nhở Quan Tĩnh Hạ rằng đây chính là hiện thực.
Quan Tĩnh Hạ có chút bất ngờ, không nghĩ sẽ gặp cô nhóc này vào lúc sáng sớm như thế này, mà lại còn là tới để giúp cô đi tới lớp nữa chứ.
Đúng là bây giờ cô di chuyển có chút khó khăn thật, một mình đi lại trong phòng cũng phải hết bám cái này lại vịn cái kia, không thì nhảy lò cò. Nhưng cô chưa từng nghĩ sẽ phiền tới Từ Thi, vì dù sao cũng đã có Giao Ly ở cùng phòng tiện có thể dìu cô tới lớp được, hơn nữa làm sao mà biết nhóc ấy có chịu dậy sớm mỗi ngày rồi vất vả chạy tới đây dìu mình tới trường hay không chứ.
Nên nghe vậy Quan Tĩnh Hạ có chút hơi ngại phiền phức, đã nhanh chóng từ chối, “Không cần phiền tới em đâu.”
Dường như biết được Quan Tĩnh Hạ sắp định nói cái gì tiếp, Từ Thi mới vội thò đầu vào phòng lớn tiếng trước, “Chị Giao Ly, chị có được không thế?”
Đánh thức người nào đó kia dậy, đã chui đầu ra khỏi chăn nói vọng ra, “Yên tâm, đúng 7 giờ 15 tôi sẽ hộ tống cậu đến tận ghế ngồi luôn.”
Đây chẳng phải là muốn triệt để bỏ qua luôn tiết tự học buổi sáng à.
Quan Tĩnh Hạ thầm thở dài nghĩ sao cô bạn này của mình hôm nay lại lười biếng tới vậy nhỉ.
Trong lòng sau đó đã bắt đầu xem xét, suy nghĩ tới khả năng đồng ý nhờ cô nhóc vẫn đang chực sẵn trước cửa này đưa mình lên lớp.
“Đàn chị, để em đưa chị đi đi mà.”
Nhìn khuôn mặt Từ Thi đang bày ra vẻ mong ngóng chờ đợi, Quan Tĩnh Hạ mới khẽ thở nhẹ ra một hơi.
Sau đó vừa nói vừa quay người bước vào phòng trong khi vẫn để cửa mở, “Được rồi, đợi tôi một chút.”
“Dạ, đàn chị.”, Từ Thi hớn hở và ngoan ngoãn vâng lời ngay, quay người đứng dựa vào khung cửa bên cạnh.
Dù Quan Tĩnh Hạ có mở cửa nhưng cũng chưa nói có mời mình vào phòng, nên tốt nhất vẫn là đứng đợi ngoài này đi, Từ Thi nghĩ vậy.
Tâm trạng vui vẻ mà khẽ nhếch khóe môi nở nụ cười ranh mãnh, Từ Thi thầm nhớ lại tối hôm qua.
---
Chị Giao Ly /Mày muốn gì??/
X.Sh /Em muốn đưa đàn chị Tĩnh Hạ đến lớp mấy ngày tới/
Chị Giao Ly /3B8, số phòng đây/
/Rồi mày cứ đến thôi, nói với chị làm gì/
X.Sh /Chắc chắn là chị ấy sẽ nhờ chị rồi từ chối em thôi/
/Nên em mới phải đánh tiếng trước với chị này/
Chị Giao Ly /Sao chị cứ phải chạy trước dọn đường cho mày thế nhỉ, mày mấy tuổi rồi hả!!?/
X.Sh /Ai bảo chị là bạn thân kiêm bạn cùng lớp kiêm luôn bạn cùng phòng của đàn chị làm gì/
/Đi mà, giúp em điiii/
/Sau vụ này em sẽ tặng chị bộ sưu tập ảnh mới ra của mấy chị đẹp mà chị hâm mộ/
Ngay lập tức có tin nhắn trả lời lại.
Chị Giao Ly /Nể tình lắm chị mới giúp mày đấy nhé/
---
Từ Thi đứng trước cửa cười cười trông rất là thiếu nghiêm túc. Thầm nghĩ bà chị họ này của mình đúng là dễ bị mua chuộc mà.
Giao Ly có một sở thích là sưu tầm ảnh của mấy chị gái xinh đẹp, nói đúng hơn thì là mê mẩn nhan sắc của mấy cô gái đẹp nên sưu tầm ảnh để ngắm.
Ca sĩ, diễn viên, doanh nhân hay bất cứ người nổi tiếng nào, chỉ cần có nhan sắc thuộc dạng xinh đẹp theo kiểu sắc sảo và tinh tế, còn toát lên khí chất trưởng thành quyến rũ nữa thì cô nàng sẽ phát cuồng lên. Rồi đi tìm hiểu và sưu tầm một đống hình của mấy cô gái ấy cất đầy trong phòng.
Cô nàng còn u mê đến nỗi có lần từng nói “Đám con trai mà vừa đẹp vừa tốt bây giờ đều chết hết rồi, tôi thà yêu mấy chị gái xinh đẹp này của tôi còn hơn.”.
Quan Tĩnh Hạ cũng biết sở thích này của Giao Ly, vẫn luôn như vậy, đã không ít lần đến cô cũng phải phàn nàn với Giao Ly về vấn đề cứ vứt ảnh lung tung tràn đầy khắp phòng, đến mức còn bay sang cả bàn học và giá sách của mình nữa rồi.
Trước khi khoác cặp đi ra cửa, Quan Tĩnh Hạ không quên dặn trước với vị nào đó vẫn còn đang cuộn tròn trong chăn, “Cậu cũng mau dậy chuẩn bị đi, đừng có tới muộn quá đấy.”, sau đó mới ra khỏi phòng.
---
Chớp mắt một cái, chuông báo nghỉ giữa giờ buổi sáng đã reo lên.
Lớp 11-5 vừa có tiết thể dục, học ở sân bóng chuyền trong khu sân bóng tổng hợp ngoài trời.
Từ Thi đã cập nhật được lịch học này từ Giao Ly, nên chỉ cần giáo viên vừa ra khỏi lớp là cô đã vội ra ngoài qua đường cửa sau. Mau chóng tới sân bóng chuyền, vì cô vừa mới nhắn tin nói Quan Tĩnh Hạ hãy ngồi đó đợi mình.
Dù sao cũng có tới hai mươi phút nghỉ giải lao nên không cần vội lên lớp. Quan Tĩnh Hạ đang yên vị trên một hàng ghế ở khu cổ động trên sân bóng.
Từ dãy phòng học khối 10 đi xuống dưới chỉ cần băng qua mấy sân bóng khác ngay bên cạnh nữa là đã tới nơi, nên không mất tới năm phút sau khi chuông reo là Từ Thi đã có mặt.
“Đàn chị, lớp chị tan sớm vậy?”
Quan Tĩnh Hạ còn đang nhìn vào điện thoại trong tay thì bỗng nghe thấy tiếng nói vừa vang lên ngay bên cạnh. Cô ngẩng mặt lên quay sang nhìn, thấy Từ Thi đã ngồi xuống sát cạnh mình rồi.
Đối diện với nụ cười tươi rói trên mặt Từ Thi, Quan Tĩnh Hạ có chút mơ màng thầm nghĩ hôm nay mình gặp cô nhóc này hơi nhiều rồi thì phải.
Đã qua hai tiết đầu buổi sáng rồi mà sao giờ nhìn Từ Thi lại có cảm giác cứ như hai người mới rời nhau ra được mười phút vậy nhỉ.
Quan Tĩnh Hạ úp điện thoại xuống đặt trên đùi rồi quay sang nói, “Vốn dĩ tôi cũng không hoạt động được nhiều, nên đã ngồi đây nghỉ lâu rồi.”
Từ Thi “ồ” một tiếng tỏ vẻ đã hiểu, sau đó thì mỉm cười dường như chờ đợi Quan Tĩnh Hạ nói tiếp.
Nhưng cô bỗng không biết phải nói gì nữa, nên liền ngửa điện thoại lên rồi lại cúi xuống nhìn tiếp vào màn hình.
Vì bỗng nghe thấy âm thanh trong mấy giao diện trò chơi trên điện thoại nên Từ Thi mới hơi dè dặt ngó mặt sang, “Đàn chị, chị chơi gì thế?”
Quan Tĩnh Hạ không tránh ra hay nói gì nên Từ Thi nhìn thẳng luôn vào màn hình điện thoại, thì thấy đang hiện lên giao diện một bàn giải Sudoku.
Biết Từ Thi đã nhìn thấy, lại thấy cô nhóc này lùi ra rồi hình như đang cúi đầu xuống, Quan Tĩnh Hạ mới thầm nghĩ chắc là đang cảm thấy mình rất cứng nhắc và nhạt nhẽo đây mà.
Nhưng còn chưa kịp nói gì thì Từ Thi nãy giờ lúi húi làm gì đó đã chợt chồm người sang lại, “Em cũng chơi cái này đấy, tới màn 200 rồi.”
“Đàn chị chơi tới màn bao nhiêu rồi?”, giọng điệu nghe không giấu vẻ hào hứng và mong đợi.
Kết hợp với màn hình điện thoại Từ Thi vừa đưa tới đập vào mắt Quan Tĩnh Hạ cũng là giao diện Sudoku giống mình, nên mới khiến cô không thể nào bất ngờ hơn.
Có lẽ là chưa từng nghĩ tới phản ứng này của Từ Thi, cũng không ngờ cô nhóc này còn có một sở thích giống mình nữa, nên Quan Tĩnh Hạ trong bất giác chỉ có thể im lặng.
Cô đã luôn nghĩ và khẳng định chắc chắn rằng giữa hai người sẽ không thể tìm được một điểm chung nào cả.
Vậy mà giờ lại có một sở thích giống nhau rồi này. Đúng là khiến người ta không thể nào lường trước được mà.
Quan Tĩnh Hạ bỗng cảm thấy rất không chân thực, như bản thân vừa khám phá ra được một vùng đất mới mà từ trước tới nay chưa từng biết và nghĩ rằng mình sẽ không bao giờ được đặt chân tới vậy.
Tuy nhiên ngoài mặt cô vẫn rất bình thản mà cất giọng đều đều, “Thỉnh thoảng tôi mới chơi thôi, nên không để ý tới mấy cái đó.”
Đúng là cô không chơi nhiều, nhưng vì chơi từ rất lâu trước đây nên mấy cái màn gì đó thì cô cũng đã lên tới gần ba trăm rồi. Chỉ là không nghĩ sẽ bày ra trước mặt cô nhóc này một mặt khác thuộc về thói quen thường ngày đã khảm vào sâu bên trong con người mình, nên Quan Tĩnh Hạ mới không muốn nhắc đến nhiều hơn.
Ngay sau đó những hình ảnh hai người đối diện và sát bên nhau ở trong phòng y tế, ở trên sân thượng hôm qua đột nhiên hiện lại trong đầu Quan Tĩnh Hạ.
Ngày hôm qua quá nhiều việc bất ngờ xảy ra nên đến tối về đến phòng cô cũng ngủ luôn vì mệt mà không có tâm trạng nhớ đến. Nhưng ngay lúc này Quan Tĩnh Hạ mới chợt cảm thấy có gì đó không đúng lắm.
Kể từ khi gặp cô nhóc này cho đến nay, chưa được bao lâu nhưng xung quanh Quan Tĩnh Hạ đã xảy ra quá nhiều chuyện mà trước nay cô chưa từng nghĩ tới rồi. Mà từ tận trong vô thức Quan Tĩnh Hạ cảm thấy bản thân dường như đã rất tự nhiên mà thuận theo, không nhận ra mình đã ngày càng coi Từ Thi trở thành một phần quen thuộc trong vòng sinh hoạt thường ngày của mình.
Thầm nghĩ nếu không cẩn thận thì có ngày bản thân sẽ không để ý mà bày hết tất cả những dáng vẻ chân thật nhất, những phần trong thâm tâm đã giấu kín chưa từng có ai biết đến ra cho cô nhóc này biết mất.
Viễn cảnh đó đối với Quan Tĩnh Hạ thực sự không phải là một hiện thực cô có thể tưởng tượng nổi và dễ dàng chấp nhận được.
Quan Tĩnh Hạ cứ mơ màng như vậy, không để ý Từ Thi đã có những biểu cảm hay nói gì sau đó nữa.
Chỉ nhớ rõ lúc hai người tạm biệt ngay trước cửa lớp mình, Từ Thi đã nở một nụ cười rực rỡ như mặt trời ngoài kia.
Trước khi rời đi có nói một câu, “Hết tiết em sẽ tới đưa đàn chị đi ăn trưa, nhớ đợi em nhé.”, đôi mắt cười quen thuộc cũng cong lên tràn ngập cảm xúc mong chờ.
---
Để đến hiện tại Quan Tĩnh Hạ đã ngồi trong lớp đợi Từ Thi.
Tuy không muốn và cảm thấy không quen cho lắm, nhưng cô cũng không thể phủ nhận được cảm giác mới lạ đang ngập tràn trong lòng mình lúc này, chính là chờ đợi cô nhóc nào đó kia.
Cảm giác chờ đợi một người thật lạ lẫm, Quan Tĩnh Hạ nhận ra nó rất khác với những lần cô hẹn trước rồi mong ngóng Thiều Huệ trước kia. Sự hồi hộp và chờ mong trôi qua từng giây từng phút ấy làm bản thân cô cảm thấy rất khó hiểu, bất giác không thể nào định nghĩa được cảm xúc hiện tại này của mình là gì.
“Đàn chị.”
Người cô đang chờ đợi trong chốc lát bỗng xuất hiện ngay trước mắt.
Khiến Quan Tĩnh Hạ đành phải cố gắng quên đi cảm xúc rối rắm của bản thân, nhanh chóng cùng Từ Thi tới căn tin.
Mặc dù rất muốn được ngồi ăn riêng hai người với Quan Tĩnh Hạ nhưng việc kiếm chỗ ngồi trong căn tin chưa bao giờ là dễ dàng. Chỉ cần đến muộn một chút thôi là sẽ không còn tìm được một chiếc bàn trống như mong muốn nữa, thậm chí còn phải ngồi ghép với người lạ nếu không còn chỗ nữa.
Nên Từ Thi lúc này mới phải đỡ Quan Tĩnh Hạ ngồi xuống bên cạnh Giao Ly, đã cùng hai người bạn thân cùng lớp của mình sớm tới giữ chỗ trước. Rồi cô cũng ngồi xuống cạnh một đàn chị khác kia, với vẻ mặt ngoài cười nhưng trong không cười, không khỏi chán nản vì không được ngồi cạnh Quan Tĩnh Hạ.
Nữ sinh ngồi ngay cạnh Giao Ly chỉ đợi đến khi mọi người ổn định xong rồi đã vội lên tiếng, “Không ngờ có một ngày tôi được ngồi ăn cùng bàn với thiên thần nhỏ nổi tiếng của chúng ta như thế này đấy.”, hướng tới Từ Thi mỉm cười vô cùng vui vẻ và không ngại ngùng gì.
Nên Từ Thi chỉ có thể mỉm cười lại, “Chào đàn chị.”, nhưng khóe miệng cũng chỉ cong lên một mức độ vừa phải, chính là dáng vẻ thân thiện bình thường khi ở trước mặt mọi người.
Giao Ly nhìn vậy xong lại thấy có chút không phục, “Lục Trương, để lại chút mặt mũi cho tôi với được không?”
Cô bạn Lục Trương nhìn là biết cũng nhiệt tình nói nhiều chẳng kém ai này chỉ nhún vai một cái, “Tôi chỉ muốn chào hỏi làm quen với đàn em của chúng ta thôi mà.”
Tên tuổi tiếng tăm của Từ Thi đúng là đã được phổ rộng gần bằng Quan Tĩnh Hạ luôn rồi, Lục Trương biết và quan tâm một chút cũng là bình thường thôi. Nhưng Giao Ly vẫn cảm thấy cần phải đổi chủ đề gấp, “Thôi thôi, đừng nhắc đến nó nữa.”
Nói xong rồi đột nhiên nhớ đến một việc mà thốt lên, “À đúng rồi, không biết cô Hà Nhiên có việc gì mà tối nay bọn mình lại được nghỉ nhỉ?”
Lục Trương gật gật đầu tỏ vẻ đồng tình, “Tôi cũng thấy thắc mắc đấy.”, rồi còn bổ sung thêm, “Mà để ý dạo này mấy tiết của cô Hà tụi mình cũng được thoải mái hơn thật.”
Lúc này cô bạn còn lại đang ngồi cạnh Từ Thi, tên Hoài Tinh, nãy giờ đều yên lặng mới lên tiếng, “Có lẽ là tôi biết.”
Giao Ly thấy vậy thì giục, “Vậy mà không nói sớm, cậu kể đi xem nào.”
Hoài Tinh lấy tay đẩy gọng kính trên mũi nâng cao lên rồi cất giọng bình thản, “Hôm qua tôi nộp bài tập trong văn phòng thì nghe thấy mấy cô giáo có nói là sắp tới hội thao.”
Lục Trương hơi nhướng mày, “Là sao, có liên quan gì tới việc này à?”
“Mọi người quên cô Hà cũng ở trong ban tổ chức sự kiện rồi à.”, Quan Tĩnh Hạ tuy im lặng nãy giờ nhưng đều theo dõi cuộc trò chuyện, đến lúc này là người bắt kịp vấn đề nhanh nhất, ngoại trừ Hoài Tinh nghe xong cũng đã gật đầu đồng ý.
Giao Ly và Lục Trương cuối cùng cũng hiểu mà ồ lên vài tiếng. Cô Hà Nhiên bận như vậy thì chắc chắn là do phụ trách cùng chuẩn bị khâu sắp xếp và tổ chức rồi.
“Ồ, vậy là cuối cùng cũng sắp tới hội thao rồi à?”, Giao Ly sau đó mới để ý tới tin tức mới mẻ nhất vẫn chưa được tiết lộ, là sắp tới hội thao.
Hoài Tinh nói, “Ừm, nhưng chắc mấy hôm nữa nhà trường mới thông báo.”
Từ Thi ngồi cạnh chỉ lắng nghe mà không góp thêm lời nào, cô cũng từng nghe nói hội thao được tổ chức ở các trường cấp ba đều rất thú vị và náo nhiệt. Bây giờ nghe mấy đàn chị này nói như vậy thì có lẽ là hội thao thực sự rất vui và đáng để mong chờ.
“Bé Thi!”
Dòng suy nghĩ miên man này của Từ Thi sau đó bỗng bị xen ngang bởi một giọng nói vô cùng quen thuộc vang lên từ đằng sau.
Không cần quay lại cũng biết là Thu Thanh rồi.
“Chào các đàn chị ạ.”, cùng với Hàn Vân vừa đến nơi, Thu Thanh đã tươi cười chào hỏi trước.
Rồi không kiêng dè gì mà nhìn ngay tới Từ Thi, hơi nhướng mày, “Vừa tan học một cái là đã chạy đi ngay rồi, cũng không gọi bọn tao cùng ăn luôn à?”
“Xin lỗi mà, tao vội quá.”, Từ Thi chỉ đành cười cười bất đắc dĩ, vừa rồi chạy đi vội quá, đúng là cũng không nhớ tới hai cô bạn này thật.
“Mà có chuyện gì thế?”
Thu Thanh có chút muốn quạu lên, “Có việc gì thì mới được đi tìm mày chắc.”
Thì may mắn đã được Hàn Vân kịp thời ngăn xuống, cô nàng liền lên tiếng, “Thầy Ngô gọi mày lên văn phòng đấy.”
Từ Thi hỏi, “Lúc nào thế, sao tao không biết?”
Hàn Vân đáp, “Lúc mày chạy vụt đi ngay khi chuông vừa reo ấy.”
Dù sao có ngồi đây cũng không được nói chuyện gì thêm với đàn chị nữa, Từ Thi nghĩ vậy nên đành mau chóng ăn nốt đĩa thức ăn vốn đã được mình lấy rất ít cho xong.
Rồi đã vội vàng đứng dậy nhìn tới Giao Ly, “Giúp em đưa đàn chị Tĩnh Hạ về nhé.”, sau đó hơi cúi đầu với hai người còn lại kia.
Cô cũng không quên nở một nụ cười nhẹ kèm chút tiếc nuối, tạm biệt Quan Tĩnh Hạ, “Em đi trước đây.”, rồi mới rời đi.
Sau đó Thu Thanh cũng liền chào hỏi để đi luôn, “Vậy, tạm biệt các chị nhé.”, dù sao thì cô nàng và Hàn Vân vốn đã ăn xong, cũng đang muốn trở về rồi.
Vừa mới trả khay xong, đi được một đoạn Hàn Vân mới không nhịn được mà lên tiếng giục, “Mày về phòng thay áo nhanh đi.”
Thu Thanh lúc này mới nhớ ra, cau mày nhìn xuống chiếc áo sơ mi bị bẩn.
Vừa rồi lúc xếp hàng lấy đồ ăn thì Thu Thanh bị một nam sinh không cẩn thận đυ.ng vào, làm bát canh cà chua trên khay của cậu ta tràn ra rồi đổ xuống người cô nàng không ít. May mà không đổ cả bát, nhưng vẫn làm chiếc áo trắng tinh vốn không một vết bẩn của Thu Thanh bị nổi rõ một vùng loang lổ màu vàng cam của cà chua, dù sau đó đã được lấy giấy lau khô qua.
Cả hai còn đang định hướng ra ngoài cổng trường thì Thu Thanh mới chợt nhớ ra, khẽ kêu lên, “Tao để chìa khóa phòng ở trong cặp rồi, phải về lớp lấy đã.”
Bị không ít học sinh đi ngang qua lén liếc nhìn chiếc áo nhìn rất không ổn kia của mình, Thu Thanh liền đứng quay người lại đối diện trước mặt Hàn Vân, cúi xuống dùng ngón tay gảy gảy vùng áo bị bẩn mà thấy có chút ngượng ngùng, không dám quay người đi lên lớp nữa.
Cô nàng không nhịn được mà lẩm bẩm, “Hôm nay là ngày gì mà chán thế không biết.”
Ngay sau đó Thu Thanh còn chưa kịp ngẩng lên nhìn Hàn Vân nữa, thì đã thấy cô bạn này đi sang đứng bên cạnh người mình.
Chiếc áo khoác mỏng mặc ngoài áo sơ mi của Hàn Vân đã được cô nàng cởi ra từ lúc nào, đang được vòng ngang qua phần eo của Thu Thanh rồi buộc lại, cố định che đi vết bẩn trên áo.
Chưa kịp để Thu Thanh có phản ứng gì, Hàn Vân sau đó liền cất giọng nói đầy vẻ hài lòng, “Trông ổn hơi rồi đấy.”
Giờ mới ngước lên nhìn Hàn Vân, Thu Thanh không kìm được mà bật cười vui vẻ, “Tiểu Hàn của chúng ta thật là tốt quá đi.”
Nhưng Hàn Vân đã quay người đi luôn, chỉ nói lại bằng giọng vô cảm, “Để tao đỡ phải mất mặt khi đi cạnh mày thôi, 16 tuổi đầu rồi cũng không biết tự chăm sóc bản thân.”
Khiến Thu Thanh tụt mood ngay lập tức, chạy theo rồi đấm một cái vào tay Hàn Vân, “Mất công vừa nãy tao còn thấy mày có chút dịu dàng.”
Hàn Vân sau đó vậy mà lại phát ra một tiếng cười như kiểu không thể tin được, “Từ đó không có trong từ điển của tao đâu.”
Làm Thu Thanh không thể không đáp trả, “Khổ thân, thế sau này ai dám yêu mày đây.”
Nghe giọng điệu rõ là châm chọc nhưng vẫn bày ra vẻ mặt làm bộ khổ sở thay của Thu Thanh, Hàn Vân liền sát tới khoác lên bả vai cô nàng rồi hơi ghìm người dưới tay xuống, gằn giọng, “Thế để tao chiếu cố yêu mày vậy, dù gì cũng có ai hốt mày đâu.”
Thu Thanh vô cùng “cảm kích” khẽ cười, “Ồ, vậy cảm ơn nhé, mày tốt quá.”
Cuộc trò chuyện vô nghĩa của hai người cứ vậy mà tiếp diễn, đồng thời kéo theo giờ ăn trưa cũng sắp kết thúc.
Sau đó một tuần liền Từ Thi cứ kè kè bên cạnh Quan Tĩnh Hạ mọi lúc có thể. Chỉ trừ những khi về phòng ra thôi, thì cứ gặp Quan Tĩnh Hạ là sẽ nhìn thấy ngay cô nhóc Từ Thi ở bên cạnh.
Mà Quan Tĩnh Hạ cũng không có ý kiến gì về việc bám dính như keo này của Từ Thi.
Nhưng tính đến hôm nay cũng được một tuần, vết thương đỡ hơn nhiều rồi, Quan Tĩnh Hạ vốn đã có thể tự đi lại được từ một hai ngày trước. Nên sáng ngày mai Từ Thi bị cấm túc, không được mới sáng ra đã chạy tới phòng tìm Quan Tĩnh Hạ nữa.
Điều này là từ Giao Ly chủ trương đề nghị và cuối cùng Quan Tĩnh Hạ cũng đồng ý mà trực tiếp nói với Từ Thi như vậy. Nên Từ Thi chỉ có thể nghe theo, lúc này mới đang chán nản nằm trên giường lướt điện thoại.
Thu Thanh nằm giường bên cạnh chợt lên tiếng, “Mày lại tắt thông báo à bé Thi?”
Hàn Vân bổ sung ngay không cho Từ Thi cơ hội hỏi lại, “Nhóm lớp.”
Đúng là cô có tắt thông báo thật, chiều nay lúc ở trong thư viện cùng Quan Tĩnh Hạ chẳng hiểu có việc gì mà nhóm lớp cứ nhảy tới tin nhắn liên hồi, làm điện thoại Từ Thi kêu lên và rung không ngừng. Quan Tĩnh Hạ sau đó chỉ từ từ quay đầu sang lạnh lùng liếc nhìn một cái thôi đã làm Từ Thi phải vội tắt thông báo tin nhắn đi ngay rồi.
Nên bây giờ nghe vậy thì Từ Thi mới nhớ ra, bèn mở lên xem có chuyện gì, cô lướt lên đọc từ đầu đoạn tin nhắn mới nhất.