---
Quan Tĩnh Hạ sau khi ngồi kể cho mẹ mình nghe về cuộc thi và giải nhất mình đạt được một lúc lâu, lúc này cũng đã lên phòng.
Tắm rửa xong xuôi, lại gửi cho Giao Ly mấy tin nhắn trấn an đơn giản và nhờ cầm đồ các kiểu xong, Quan Tĩnh Hạ mới mở cửa ban công đi ra ngoài, ngồi xuống chiếc ghế tựa bên cạnh mấy chậu hoa đặt ngoài ban công này.
Ngửa mặt lên, ngắm bầu trời đêm ngay trước mắt.
Trời đêm nay ít mây, quang đãng nên nhìn thấy được rất nhiều sao, từng ngôi sao lấp lánh nhấp nháy lúc ẩn lúc hiện. Nhưng nhìn lại không có hai ngôi sao nào ở cạnh nhau cả, rải rác ở các hướng khác nhau trong vũ trụ rộng lớn này.
Suy nghĩ mơ màng về mối quan hệ vừa kết thúc, cảm giác như bản thân vừa tỉnh dậy sau một giấc mơ dài. Đã trải qua nhiều như vậy, cũng đã từng để tâm nhiều đến như thế, nhưng tất cả đã dễ dàng kết thúc chỉ trong một buổi tối ngắn ngủi như thế này.
Quan Tĩnh Hạ khẽ nhắm mắt lại, để giọt nước mắt cuối cùng, giọt nước mắt mang theo tình cảm bản thân đã ấp ủ bao lâu nay, rơi xuống, trôi đi.
Trải qua bao nhiêu mệt mỏi như vậy rồi, cô cố gắng đem hết thảy những cảm xúc ấy gom lại ném vào không gian sâu thẳm kia, vứt đi tất cả.
Sau khi nằm trên giường rồi, cảm giác quen thuộc đã rất lâu Quan Tĩnh Hạ không cảm nhận được mới chợt ập tới.
Trong phút chốc bỗng nhớ lại cái ôm ấm áp của Từ Thi, Quan Tĩnh Hạ mới liền thấy khó hiểu tại sao lúc đó mình lại ngoan ngoãn ở trong vòng tay của cô nhóc ấy như vậy nhỉ?
Quan Tĩnh Hạ không còn nhớ bản thân đã khóc lóc đau đớn như thế nào hay hành động hấp tấp khó coi ra sao, chỉ nhớ người trước mặt lúc đó đã dùng sự ấm áp của bản thân để bao bọc và sưởi ấm cô.
Nỗi đau của bản thân đã phần nào được hơi ấm của cô nhóc ấy xoa dịu. Quan Tĩnh Hạ dù không muốn nhưng cũng phải thừa nhận điều này.
Nhưng cũng chỉ dừng lại ở đó thôi, Quan Tĩnh Hạ sau đó nhắm mắt lại muốn xua đi, lâu lắm rồi cô mới cảm thấy mệt mỏi như thế này. Không muốn nặng đầu suy nghĩ gì nhiều nữa mà dứt khoát kéo chăn lên, cố gắng quên đi tất cả.
Cuộc thi piano hôm qua tuy chỉ có một đoàn người đại diện trường đi xem nhưng diễn biến và kết quả thì những ai không có mặt đến giờ đều đã được nghe kể lại, hầu hết đám học sinh đều đang bàn luận về “trái ngọt” mà trường đạt được nhờ một học sinh đã được dự đoán chắc chắn từ trước rồi.
“Nghe nói hôm qua ban giám khảo chỉ cười và tỏ vẻ hài lòng duy nhất một lần trong lượt thi của Quan Tĩnh Hạ đấy.”
“Khoa trương đến vậy cơ à?”
“Đương nhiên, năm ngoái cũng vậy mà, Quan Tĩnh Hạ dường như đã nắm chắc được phần thắng rồi.”
“Trên tường danh dự bây giờ thể nào cũng lên ảnh rồi cho mà xem.”
Ở gần cuối hành lang tầng một của dãy nội bộ - chức năng, một khoảng tường bên ngoài phòng hội đồng trường được tận dụng để làm nên “bức tường danh dự” của trường Trung trọng B Đông Giang. Với diện tích chiếm khoảng một nửa chiều dài tường phòng hội đồng đó, chiều rộng cũng phải tới một mét rưỡi thì “tường danh dự” này trông vô cùng nổi bật, tới nỗi ai lần đầu đi qua cũng không thể không dừng lại ngắm nhìn thật lâu.
Tác dụng nằm ở cái tên, là bức tường ghi lại những gì “danh dự chói lọi nhất” của trường Đông Giang, được phô bày ra bằng cách dán lên, trưng diện những chứng nhận giải thưởng đầy danh giá mà học sinh và giáo viên trong trường đã mang về được. Với phạm vi treo trên tường tối đa là ba năm của mỗi một khóa học sinh, nơi này đều được cập nhật bổ sung làm mới ít nhất mỗi tuần một lần và lâu nhất là mỗi năm một lần.
Nhìn chung thì khu vực của khối 12 năm nay điểm qua được vài cái tên, lác đác mỗi người một cái, nên để nói là nổi bật và nhiều giải thưởng thì chỉ có duy nhất hai người. Còn trừ mấy giấy chứng nhận của giáo viên và một vài cái tên của khối 11 khác cũng chỉ được nhắc tới một lần ra, thì phải có đến một phần ba số giấy khen trên tường là viết cùng một cái tên của người thứ ba, người nổi bật còn lại.
“QUAN TĨNH HẠ” là cái tên thứ ba nằm rải rác nhưng chiếm phần nhiều trong đống giấy khen này.
Mới vừa hết một năm lớp 10 nhưng cô đã đạt được một đống giải thưởng đồ sộ. Giải trong các cuộc thi piano với đủ quy mô từ nhỏ tới lớn, thi học sinh giỏi một vài môn hồi lớp 10, giấy chứng nhận danh hiệu học sinh ba tốt,... Quan Tĩnh Hạ đều có đủ. Mà sáng nay ra cũng đã lại thêm một cái nữa rồi, “Giải nhất cuộc thi piano cấp thành phố hạng tuổi 17”.
Ngay phía trên tờ giấy khen này còn dán kèm theo một bức ảnh, chụp khoảnh khắc Quan Tĩnh Hạ đang đứng trên sân khấu, với khuôn mặt đẹp không góc chết nhưng vẫn lạnh lùng vô cảm như mọi khi, một tay cầm chiếc cúp một tay cầm giấy khen và ôm bó hoa trước ngực. Từ Thi đã để ý tấm ảnh này trước tiên, ngay từ khi cô đưa mắt nhìn tới khu vực toàn tên của Quan Tĩnh Hạ.
Vừa nãy nghe thấy đám học sinh buôn chuyện nói thoáng qua về “tường danh dự” gì đó mới cập nhật thêm ảnh của Quan Tĩnh Hạ, Từ Thi mới mau chóng giải quyết bữa sáng với một tốc độ nhanh chưa từng thấy, chạy trước đám Thu Thanh để tới đứng xem như lúc này đây.
Đứng chiêm ngưỡng đống “danh dự” đầy ánh hào quang trước mặt, Từ Thi càng ngày càng cảm thấy mình đã thực sự bị Quan Tĩnh Hạ thu hút tới không thể dứt ra được rồi. Không chỉ bởi vẻ ngoài mà sự hoàn hảo cả ở bên trong như thế này cũng đã đánh thẳng tới tận sâu trong nơi mềm yếu dễ rung động nhất của Từ Thi.
Có lẽ giống với đa số, bản thân cô cũng vô thức yêu thích những người giỏi giang về mọi mặt như thế này nhỉ.
Tuy không rõ lắm cảm giác hiện tại là như thế nào nhưng Từ Thi đã nghĩ vậy, còn có thể khẳng định đây là lần đầu tiên cô thực lòng ngưỡng mộ và thấy hãnh diện thay một người nào đó tới vậy.
Nhìn chằm chằm vào Quan Tĩnh Hạ ở bên trong tấm ảnh, Từ Thi lại nhớ tới những chuyện đã xảy ra tối hôm qua. Để đột nhiên cảm thấy bản thân bây giờ hình như có chút khó mà đối mặt được với đàn chị thì phải.
Sáng nay lúc đứng đánh răng rửa mặt vệ sinh cá nhân, Từ Thi mới nhớ lại cái lúc bản thân tay nhanh hơn não, đã ôm Quan Tĩnh Hạ mất rồi.
Bản thân cô cũng không phải là loại da mặt mỏng dễ xấu hổ hay ngượng ngùng gì, nhưng dù sao cũng là lần đầu tiên tiếp xúc thân thể gần như thế với một người khác. Không nói tới mấy hành động gần gũi, thân quen với người nhà và bạn bè thân thiết, thì thực sự tối hôm qua Từ Thi đã trao đi cái ôm thân mật đầu tiên trong đời cho Quan Tĩnh Hạ.
Cảm giác khi ôm đàn chị vào lòng, ừm... có chút nhỏ nhắn, mềm mại.
Từ Thi đột nhiên tát vào má mình một cái đánh bốp, đến nỗi làn da trắng mịn đã đỏ ửng một mảng. Dùng cảm giác đau đớn đánh bay đi suy nghĩ ấy và kéo bản thân về lại hiện thực.
Làm mấy học sinh đang đứng cạnh cũng phải giật mình quay ngay sang nhìn cô với vẻ mặt khó hiểu không giấu diếm, trong ánh mắt còn phóng tới cảm giác kì quái rất muốn nói, người này đột nhiên phát bệnh gì vậy.
Nhưng Từ Thi cũng chẳng phải người để tâm quá nhiều tới ánh mắt của người khác, trong đầu cô chỉ đang thầm nghĩ trao đi cái gì chứ, nghe như bản thân chịu thiệt lắm không bằng. Chính mình lợi dụng lúc đối phương đang đau buồn và không thể tự quyết chiếm tiện nghi mà, tuy xuất phát hoàn toàn từ mục đích muốn an ủi nhưng đến cuối cùng cô cũng chỉ có được lợi thôi chứ chả mất mát gì.
Bây giờ lại còn đứng đây suy nghĩ lung tung như vậy. Không thể phủ nhận là bản thân Từ Thi có chút hạnh phúc và cảm thấy may mắn khi được ở cạnh Quan Tĩnh Hạ tối hôm qua. Chỉ cần nghĩ tới cái hành động gần gũi giúp tiến thêm được một bước lại gần Quan Tĩnh Hạ hơn ấy, là Từ Thi đã vô cùng thỏa mãn rồi, đôi môi không kìm lại được lúc này đã nhếch lên cười ngốc.
Nhưng sau đó lại bỗng thở dài, không biết bây giờ tâm trạng đàn chị như thế nào rồi nhỉ.
Từ Thi lo Quan Tĩnh Hạ vẫn còn đau buồn chưa dứt ra được, vì dù sao cũng là buông bỏ một mối tình ôm trong lòng suốt hơn một năm, nói dễ dàng có thể quên đi được ngay là không thể nào.
---
Giờ học buổi sáng nhanh chóng trôi qua.
Từ Thi lúc này đã cùng Thu Thanh và Hàn Vân ngồi trong căn tin ăn trưa.
“Rồi sao, hôm qua đi chơi vui không?”
Nghe Hàn Vân hỏi vậy, Từ Thi khẽ thở dài một hơi, sau đó mới gằn từng tiếng một cách vô cùng bất mãn, “Tao nhất định phải đi bắt đền cái nhà thuốc kia.”
Không tính tới việc bị Thiều Huệ kia phá hỏng cảm xúc tối qua, thì cái kết cục say xe rồi ngủ gục ra đó vì tác dụng của thuốc chống say liều mạnh mà Quan Tĩnh Hạ đưa cho, vẫn là chuyện khiến Từ Thi cảm thấy day dứt và tiếc nuối nhất.
Hỏng hết cả hình tượng tỏa sáng và “cool ngầu” mà cô cố xây dựng trước mặt Quan Tĩnh Hạ rồi.
“Thế sao lúc đầu mày không ngồi taxi đến đó luôn đi?”, Thu Thanh đưa ra một ý kiến mà cô nàng cho rằng là hợp lý nhất.
Nhưng Từ Thi lại đáp trả với vẻ mặt như kiểu, mày không thử suy nghĩ kĩ hơn được à. “Như thế thì làm sao mà tao ngồi cạnh đàn chị được nữa.”
Tóm lại là đường nào cũng chết, số phận của mày đã an bài như vậy rồi.
Chính là câu đang được viết rõ ràng trên mặt Hàn Vân, khi cô bạn này gắp cho vào đĩa của Từ Thi một con tôm đồng nhỏ bằng cái móng tay, để an ủi cô.
Chỉ khiến Từ Thi càng nghĩ càng thêm sầu, nhưng đúng là đã không giải quyết được gì nữa rồi.
“Từ Thi!”
Từ Thi đang tính thở dài phàn nàn nốt mấy câu thì đã phải quên đi ngay khi nghe có người gọi tên mình.
Cả Thu Thanh và Hàn Vân cùng quay lại nhìn, thì thấy có vị Quan Tĩnh Hạ nổi tiếng ai cũng biết kia và một nữ sinh nữa đi đằng sau, đang cách không xa nhìn về phía bàn bọn họ.
Đôi môi nhỏ của Từ Thi bất chợt cong lên nở một nụ cười tươi, vui như vừa nhìn thấy người nổi tiếng mà không phải muốn gặp là gặp được ngay vậy, đôi mắt cũng sáng lên ngay lập tức khi nhìn Quan Tĩnh Hạ đang từng bước lại gần.
Quan Tĩnh Hạ thì vẫn chỉ nhìn cô bằng một ánh mắt lạnh nhạt như mọi khi.
Tới khi hai người đã đến cạnh bàn bọn họ, Từ Thi mới giảm độ cong của đôi môi xuống, nở nụ cười vừa phải nhìn Quan Tĩnh Hạ, gọi một tiếng, “Đàn chị.”
Nhưng Quan Tĩnh Hạ còn chưa kịp phản ứng gì thì nữ sinh đi sau kia đã bất mãn lên tiếng trước, “Mày không nhìn thấy chị nữa à mà chào mỗi cậu ấy như vậy hả!”
Làm đám Thu Thanh còn chưa kịp bất ngờ vì được nhân vật nổi tiếng như Quan Tĩnh Hạ kia dừng lại trước bàn của mình, thì lúc này đã chuyển ngay sang đối tượng đi cùng kia, dường như nhận ra đúng là không thể nhìn mặt mà bắt hình dong được. Bọn họ còn đoán là tính cách của đàn chị này cũng sẽ dịu dàng, nhẹ nhàng tương đồng như vẻ ngoài đẹp đẽ và ngọt ngào kia nữa.
“Kính chào chị Giao Ly.”, Từ Thi cuối cùng bày ra một dáng vẻ nhìn không thể nào khiến đối phương dễ chịu cho được.
Khiến Giao Ly chỉ có thể cố nén xuống cảm giác muốn đập đầu con em họ này của mình, có lẽ là vì còn đang giữ hình tượng trước hai đàn em ngồi ở kia.
Nên mới mỉm cười như hoa hậu, nhìn tới Thu Thanh và Hàn Vân, “Chào hai em.”
Chắc là cảm giác được đàn chị này đang mở lời làm quen với mình nên Thu Thanh mới không ngần ngại gì, nhiệt tình cười đáp lại, “Chào đàn chị Giao Ly, em là Thu Thanh, còn đây là Hàn Vân ạ.”
Hàn Vân sau đó chỉ hơi cúi đầu với Giao Ly, môi còn không buồn nhếch lên nữa.
Thu Thanh cũng không quên nhìn sang Quan Tĩnh Hạ, chỉ là nụ cười đã giảm đi mấy phần nhiệt tình vui vẻ, hơi cúi đầu, “Đàn chị Quan Tĩnh Hạ.”
Quả nhiên cô bạn này cũng đã cảm thấy có chút áp lực khi đối diện với đàn chị nổi tiếng lạnh lùng này như bao người mà.
Từ Thi chợt nhớ ra đây là lần đầu đám Thu Thanh gặp Giao Ly, nên bèn thêm lời, “Chị Giao Ly là bạn thân cùng lớp của đàn chị Tĩnh Hạ, cũng là chị họ của tao nữa đấy.”
“Bọn tôi ngồi được không?”
Thu Thanh chỉ mới kịp “ồ” lên một tiếng nhỏ nhẹ, còn chưa kịp nói gì tiếp thì bỗng bị Quan Tĩnh Hạ cắt ngang.
Từ Thi nghe vậy xong đương nhiên không giấu nổi vẻ vui mừng mà gật đầu ngay tức lự, “Đương nhiên là được rồi ạ.”
Rồi chỉ hai giây sau đã đứng dậy đi ra khỏi ghế, có ý muốn nhường cho Quan Tĩnh Hạ ngồi vào phía bên trong.
“Ngồi ngoài dễ bị va phải lắm.”, nói rồi đứng nhìn xuống đợi Quan Tĩnh Hạ vào trong.
Mà Quan Tĩnh Hạ cũng không có ý kiến gì, lướt ngang qua người Từ Thi từ từ ngồi xuống ghế bên trong sát cửa sổ.
Thu Thanh thấy vậy cũng nhanh nhẹn huých Hàn Vân dịch vào, chừa ghế cho Giao Ly rồi vui vẻ nhìn lên, “Đàn chị Giao Ly ngồi đây đi ạ.”
Mãi tới khi tất cả đã ổn định, Giao Ly ngồi xuống xong rồi mới thấy Từ Thi vẫn còn đứng ì ra đấy, liền lên tiếng, “Sao vậy, mày còn đứng đấy làm gì thế?”
Khuôn mặt ngơ ra của Từ Thi trong phút chốc mới kịp thời khôi phục lại vẻ bình thường, vội ậm ừ rồi ngồi xuống.
Chỉ là lúc này cô đang phải bình ổn lại nhịp tim đã đập loạn lên của mình, giữ không để cho nó vận chuyển máu lên trên mặt quá nhiều thôi.
Chỉ trong khoảnh khắc Quan Tĩnh Hạ vừa lướt qua người cô, Từ Thi đã như nhìn thấy bờ vai nhỏ nhắn ngay dưới mắt này dần trùng khớp với dáng hình cơ thể được bản thân ôm trọn trong hai cánh tay vào tối hôm qua.
Không nhịn được mà vô thức nhớ lại xúc cảm chân thật lúc đó, mới làm hồn vía của cô không còn ở đây mà bay về luẩn quẩn bên người đẹp trong lòng ấy một cách mê man.
Cả bàn ăn bỗng nhiên không ai nói gì. Bầu không khí này càng làm Từ Thi cảm thấy mơ màng và quyến luyến không dứt ra được, ánh mắt khẽ đưa sang đặt xuống bờ vai đang ở bên cạnh mình kia, lơ mơ không thể nói được gì trong giây lát.
Cuối cùng thì tiếng cười nói của Giao Ly và Thu Thanh sau đó vang lên mới kéo Từ Thi định thần lại, nhưng vẫn rất mất tự nhiên mà không dám nói gì với Quan Tĩnh Hạ, chỉ có thể cúi đầu gắp từng miếng nhỏ thức ăn bỏ vào miệng.
Mà Quan Tĩnh Hạ đương nhiên cũng sẽ không mở lời bắt chuyện trước, nên bầu không khí giữa Từ Thi và Quan Tĩnh Hạ dần trở nên im lặng tới khó xử.
Đối diện là vẻ nhiệt tình như đôi bạn thân lâu năm mới được gặp lại nhau giữa hai con người nhiệt tình kia, cả ba người còn lại hẳn phải nghĩ, vừa mới gặp nhau mà hai người này đã có nhiều chuyện để nói vậy rồi à.
Hàn Vân không tham gia vào cuộc nói chuyện sôi nổi ấy, có lẽ thấy khó hiểu khi Từ Thi đột nhiên yên lặng như vậy nên cô nàng mới suy nghĩ một chút rồi lên tiếng, “Mày kể tiếp đi, sau vụ say xe rồi còn gì nữa?”
Từ Thi nghe câu này xong thì giật mình vội ngẩng mặt lên, sắp xếp lại lời nói rồi mới trả lời, “Thì còn gì nữa, sau đó đương nhiên là khoảnh khắc đàn chị vinh quang giành được giải thưởng rồi.”
Giọng nói của cô khá bình thản, nhưng lại mang theo ý cười không giấu diếm. Dù không dám nói chuyện trực tiếp với người ta nhưng Từ Thi cũng không thể không vui vẻ thay mà khoe ra và tâng bốc con người hoàn hảo ấy.
Hàn Vân cười nhẹ, sau đó mới nhìn tới Quan Tĩnh Hạ, “Chúc mừng đàn chị.”
Quan Tĩnh Hạ ngẩng đầu lên nhưng chỉ nhạt giọng, “Cảm ơn, cũng chỉ là một cuộc thi nhỏ thôi.”
Hàn Vân hỏi tiếp, “Thế lúc về thì sao, không say xe nữa à?”
Từ Thi đáp, “Tao đi taxi.”
Với giọng điệu vẫn rất bình thản, không để lộ chuyện mình cùng Quan Tĩnh Hạ bỏ đi trước mà cuối cùng không về cùng xe của trường được.
Nghĩ tới chuyện này, Từ Thi lại quay sang thăm dò nét mặt của người bên cạnh, thấy vẻ mặt của Quan Tĩnh Hạ dường như không có chút biến động nào. Khiến Từ Thi có chút khó tin, không ngờ đàn chị lại có thể bình tĩnh như vậy.
Cuộc nói chuyện vừa rồi của bọn họ hơi hòa vào âm thanh rầm rì nhốn nháo trong căn tin đông người. Dường như Giao Ly và Thu Thanh cũng không để ý tới mấy câu nói ấy, vẫn tiếp tục bàn luận về một chủ đề đang nổi trên mạng xã hội dạo gần đây, Hàn Vân hiếm lắm mới góp vài lời.
Từ Thi vẫn lén nhìn chằm chằm Quan Tĩnh Hạ không dời mắt, vẻ lo lắng sắp tràn cả ra ngoài rồi, nên mới khiến Quan Tĩnh Hạ không muốn giả vờ trốn ánh mắt ấy nữa.
Cô nàng bất chợt nói với âm lượng chỉ đủ nghe được giữa hai người, “Tôi không có yếu đuối đến vậy đâu.”
Quay sang nhìn thẳng mặt Từ Thi, Quan Tĩnh Hạ càng nhìn sâu hơn vào đôi mắt đen nháy vẫn luôn tỏa sáng, lúc này lại đang ánh lên chút tia phức tạp.
Từ khi nãy lúc đang đi tìm bàn, Giao Ly mới nhìn thấy đám Từ Thi rồi kêu cô cùng lại đó ngồi, mà Quan Tĩnh Hạ cũng đã bắt thấy khuôn mặt đang đa dạng cảm xúc nhưng vẫn rất nổi bật giữa đám đông của Từ Thi. Trong lòng dường như không có cảm giác muốn từ chối nữa, bất giác đã cùng Giao Ly đi lại gần.
Cảm nhận được ánh mắt bắt đầu quan tâm lo lắng của Từ Thi, nói thật là trong lòng Quan Tĩnh Hạ đã có chút trùng xuống. Nhưng cũng rất nhanh chóng lấy lại được tinh thần, sau buổi tối hôm qua thì cô đã thực sự buông bỏ rồi, bây giờ nhớ lại cũng chỉ là có chút không quen mà thôi.
Từ Thi ngơ ra trong giây lát, sau đó trong lòng dần nhẹ nhõm hơn nhiều trước ánh mắt kiên định của Quan Tĩnh Hạ.
Từ Thi liền tươi tỉnh mỉm cười lại, hơi dướn người qua, “Em biết mà.”
Đối diện trước nụ cười ấm áp nhẹ nhàng như một sợi lông vũ mềm mại lướt qua này, Quan Tĩnh Hạ bất giác cảm thấy yên lòng.
Những hành động nhỏ ấy vẫn không đánh động gì tới bầu không khí xung quanh. Thu Thanh và Hàn Vân vẫn vui vẻ vừa ăn vừa trò chuyện với Giao Ly mà đều không để ý gì tới hai con người cứ ngồi yên lặng trước mặt này.
Quan Tĩnh Hạ sau đó cúi xuống tiếp tục bữa trưa. Trong khi Từ Thi thì không còn tâm trạng gì muốn ăn uống nữa cả, buông đũa xuống khẽ chống một tay lên cằm, quay hẳn mặt sang nhìn Quan Tĩnh Hạ rồi cười tươi như hoa.
Cứ nghĩ tới đàn chị là bản thân lại không bình tĩnh được, đầu óc cứ loạn hết cả lên.
Trong giây phút đầu tiên nhìn thấy Quan Tĩnh Hạ, đã bị cô nàng thu hút bởi dáng vẻ quá đỗi đẹp đẽ trước cây đàn piano, Từ Thi cho rằng bản thân sau này ngày càng muốn tiếp cận đối phương là vì vẻ đẹp, dáng vẻ diễm lệ của người ta. Nhưng sau hôm qua, ngay trong khoảnh khắc được ngắm nhìn trực tiếp khung cảnh đàn piano của Quan Tĩnh Hạ, Từ Thi đã chắc chắn nó không còn đơn giản như vậy nữa rồi.
Bản thân thực sự thích tất cả mọi thứ, mọi dáng vẻ của đàn chị.
Trước dáng vẻ ủ rũ tới đau khổ của đàn chị, nhìn thấy đàn chị bị tổn thương, bản thân không nhịn được liền rất muốn được bảo vệ chị ấy, muốn đá bay tất cả những ai đang ve vãn xung quanh để giành lấy được vị trí ở sát bên cạnh đàn chị, đối xử tốt với chị ấy nhiều hơn nữa.
Thích đàn chị không phải vì người đó là “hoa khôi khóa 20xx” hay là “học bá lạnh lùng” gì đó, chỉ bởi vì đó là đàn chị, đàn chị Tĩnh Hạ.
Mọi người đều không biết tới một dáng vẻ nhỏ bé và mềm yếu khác của đàn chị ở bên trong lớp vỏ lạnh lùng luôn bao bọc bên ngoài này, và hiện tại có lẽ mình là người duy nhất được biết, được nhìn thấy.
Từ Thi vẫn cứ ngơ ngẩn suy nghĩ mãi cho tới khi Giao Ly và Quan Tĩnh Hạ rời đi.
Sau khi kết thúc bữa trưa, đi trên sân trường rồi mà Từ Thi vẫn còn nhớ tới người vừa mới rời đi kia, bất giác nở một nụ cười thỏa mãn.
Cảm giác vui sướиɠ vì đã nhìn nhận được rõ ràng cảm xúc của bản thân khiến tâm trạng Từ Thi lên cao từng bước một, tựa như một quả bóng bay được bơm đầy dòng khí nhẹ nhàng dễ chịu, không ngừng căng phồng và bay thẳng lên trời.
Cho tới khi chạm phải một cánh hoa phượng tím hiếm hoi mới bất chợt nổ tung, không che giấu được nữa mà tung ra một bầu tâm tư hạnh phúc dưới dạng những bong bóng màu hồng phấn đầy ngọt ngào. Nhưng không rơi xuống mà vẫn bay lên, nhẹ nhàng bị cuốn lên càng cao hơn theo làn gió nhẹ, hòa quyện vào bầu không khí mát mẻ của đầu mùa thu.