Cô em họ của mình bỗng dưng nghiêm túc như vậy, Giao Ly lại ngẫm, hình như từ trước tới nay mình chưa bao giờ thấy dáng vẻ này của Từ Thi. Nhưng nghĩ lại, cô nàng cũng muốn Quan Tĩnh Hạ làm quen thêm bạn, mà Từ Thi thì không phải là không thể, nên Giao Ly mới đành tạm bỏ mấy câu cô nàng vốn định hỏi như, tại sao mày biết Tĩnh Hạ hay tại sao lại muốn làm quen với người ta.
Bèn mỉm cười, “Được rồi, để chị giúp mày.”
“Mau về lớp đi.”, quyết định tạm cho qua, bữa khác hỏi sau.
"Vậy được, gặp lại chị sau.", Từ Thi được nhận sự giúp đỡ từ trợ thủ đắc lực thì vui vẻ cười tươi như hoa, “Cảm ơn chị nha.”, coi như thất bại lần đầu gặp mặt vừa rồi là một bài học cho lần tiếp theo, ngay lập tức lấy lại tinh thần mà quay người đi về lớp luôn.
Khuôn mặt vốn vẫn luôn cười như không cười này hiếm khi mới lại nở một nụ cười rực rỡ đến vậy.
---
Gần cuối buổi chiều, gió mát nhẹ nhàng thổi, ánh nắng đã không còn gay gắt mà rất hiền hòa chiếu qua cửa sổ vào trong lớp học, kiểu thời tiết rất thích hợp cho một giấc ngủ ngon. Nhiều thành phần lười nhác lại hay thức đêm nhiều dẫn đến thiếu ngủ, gặp phải điều kiện thuận lợi này thì đúng là không còn kháng cự được nữa mà đã nằm gục luôn xuống bàn.
Đến tiết cuối cùng, đã thấm mệt thấy rõ nên Giao Ly cũng không thắng được cảm giác uể oải, cô nàng viết viết nốt vài chữ rồi gập vở lại, nằm nhoài người xuống bàn.
Gối đầu lên cánh tay, quay mặt sang bên trái thì nhìn thấy Quan Tĩnh Hạ vẫn đang thẳng người nghiêm túc ngồi làm bài.
Từ góc nhìn của Giao Ly, những tia nắng ngoài cửa sổ bên cạnh đang chiếu vào vắt ngang qua người Quan Tĩnh Hạ, làm từ người cô như tỏa ra một vầng hào quang lấp lánh chói mắt vậy. Nhưng ngay lập tức Giao Ly lại chợt nghĩ, chẳng cần tới ánh sáng bên ngoài, bình thường cô bạn này của mình cũng đã tự mình tỏa ra ánh hào quang rực rỡ rồi.
Trong trường dù là đàn em mới vào, những anh chị khối trên hay cả những bạn học cùng khối, không ai là không biết Quan Tĩnh Hạ.
Nói không khoa trương chứ thậm chí cả mấy em lớp 10 mới vào trường được vài ngày thôi cũng đã có thể biết được tiếng tăm của cô trên diễn đàn của trường rồi. Chỉ cần gõ tên Quan Tĩnh Hạ, sẽ ra ngay kết quả với rất nhiều từ khóa, “hoa khôi khóa 20xx”, “học bá không gần người”, “thiên tài piano lạnh lùng”…
“Cậu làm xong bài chưa mà đã nằm ra đó rồi?”
Giọng nói quen thuộc vang lên gọi Giao Ly tỉnh dậy, cô nàng mở mắt nhìn sang thì thấy Quan Tĩnh Hạ đã đang chống cắm ngồi nhìn mình.
“Xong rồi.”, Giao Ly vẫn không buồn nhúc nhích, chỉ khẽ mấp máy môi, “Tôi buồn ngủ quá đi, cậu không thấy buồn ngủ à?”
Quan Tĩnh Hạ nghe xong thì quay lại làm bài tiếp luôn mà không nói gì. Mới khiến Giao Ly chợt thấy mình hỏi thừa rồi, Quan Tĩnh Hạ mà ngủ trong lớp thì đúng là chuyện lạ nhất trần đời.
Cũng không hẳn là làm xong hết, Quan Tĩnh Hạ vẫn còn đang làm thì chắc chắn là đang làm mấy câu khó giáo viên viết thêm trên bảng cho những học sinh giỏi thử sức đi. Nhưng Giao Ly thì chắc chắn sẽ không muốn động tới, nên cô nàng cũng có thể coi là làm xong những câu trong nhiệm vụ phải hoàn thành rồi.
Đang mơ màng muốn ngủ thì Giao Ly bỗng nghe thấy tiếng nói chuyện khe khẽ phát ra từ hai bàn đằng sau. Hai cô bạn dù một trên một dưới cũng không thấy khó khăn gì, đang tranh thủ lúc thầy giáo quay lưng lại chép đáp án của một bài lên bảng mà buôn chuyện với nhau.
“Là Từ Thi lớp 10-3 đấy.”
“Ừ, hôm nào phải sang chiêm ngưỡng tận mắt nhan sắc này mới được. Đẹp quá đi!!”
“Cậu dám công khai sang đấy ngắm cơ à? Nói nghe đơn giản thế...”
Hai người nói chuyện không lớn nhưng vẫn đủ để Giao Ly nghe thấy.
Thỉnh thoảng còn chêm thêm vài tiếng cười khúc khích làm Giao Ly sau đó không thể không quay xuống, “Hai cậu cũng mê nó đến vậy à???”
Cô nàng cũng không phủ nhận sự “lột xác” này của Từ Thi, nhưng không nghĩ là sức ảnh hưởng của nhóc ấy lại lớn đến như vậy.
Hai cô bạn bên dưới nghe xong thì gật đầu lia lịa, “Tất nhiên rồi!”
Nữ sinh ngay bàn dưới Giao Ly còn hơi chồm tới, “Mà nghe nói cậu quen em ấy đúng không?”
Khiến cô nàng không khỏi khó hiểu mà nhướng mày, “Tôi có nói tôi quen biết nó lúc nào à?”
Nhưng nữ sinh còn lại ở bên cạnh kia đã đáp lại ngay, “Sáng nay có người nhìn thấy cậu đứng nói chuyện với Từ Thi ở dưới sân trường, nên mới đoán là hai người có quen biết nhau.”
Giao Ly nghe vậy thì sau đó chỉ đành nhún vai, “Em họ của tôi.”
Nữ sinh bên dưới nghe thấy thì tiếp lời luôn, “Ồ, thế bao giờ kêu ẻm qua đây chơi nha, cho bọn tôi chiêm ngưỡng tuyệt sắc ấy một chút.”
Không muốn tiếp tục chủ đề về Từ Thi này nữa nên Giao Ly chỉ bỏ lại một câu, “Thích thì các cậu sang đấy mà ngắm, đừng kéo tôi vào.”, rồi chán nản quay người lên luôn.
Sau đó bỗng nhớ ra, cô nàng liền quay sang chọt chọt tay Quan Tĩnh Hạ, “Này, cậu còn nhớ em họ của tôi không?”
Quan Tĩnh Hạ quay đầu nhìn sang, hơi nhướng mày, nhìn là biết cô không nhớ rồi.
Giao Ly nghĩ vậy nên nhanh chóng nhắc lại, “Là nữ sinh cao cao mà tôi đi gặp ở dưới sân trường lúc đầu giờ sáng nay ý, cô bé ấy còn chào cậu nữa đó.”
Quan Tĩnh Hạ ngẫm lại giây lát, cuối cùng cũng nhớ ra khuôn mặt treo nụ cười đẹp như hoa ở trên môi kia.
Đúng rồi, trong một khoảnh khắc lúc đó cô còn cảm thấy đôi mắt sáng rực đẹp tới lấp lánh trên khuôn mặt ấy đúng là rất thu hút nữa.
Nhưng cũng chỉ dừng lại ở vài giây lướt qua ngắn ngủi đó thôi, bây giờ cô đã không còn nhớ rõ nét mặt người ấy như thế nào nữa rồi, nên liền dời mắt trở lại cuốn sách bài tập dưới bàn, không nhìn Giao Ly nữa mà hỏi, “Rồi sao?”
Giao Ly chán nản nghĩ cô em của mình tự tin có thể chinh phục bất kì ai, giờ đây đã thất bại dưới tảng băng lạnh lẽo Quan Tĩnh Hạ rồi.
Nhưng ít ra vẫn còn được nhớ qua nên cô nàng liền tích cực trở lại, tiếp tục cố gắng “chào hàng” giúp đứa em họ này của mình trong khi Quan Tĩnh Hạ vẫn tiếp tục cúi đầu.
“Em ấy ở lớp 10-3, em họ bên đằng ngoại của tôi, bọn tôi thân lắm, hay hôm nào ra ngoài ăn bọn mình rủ nó…”
Chỉ đến vậy thôi, Quan Tĩnh Hạ nhanh chóng cắt lời, “Không rảnh, cậu yên lặng đi cho tôi làm nốt bài.”
Khiến Giao Ly không thể nói thêm được gì nữa, đành thở dài một hơi.
Nghĩ đứa em này của mình xui rồi, vậy mà lại cứ nhất quyết muốn làm quen với cô bạn lạnh lùng này của mình chứ.
“À mà, tối nay tôi ra ngoài ăn với chị Thiều Huệ đấy, báo trước cho cậu biết.”, Quan Tĩnh Hạ sau đó bỗng lên tiếng cắt qua mạch suy nghĩ của Giao Ly.
Cô nàng quay sang thì thấy Quan Tĩnh Hạ đang lén lút vừa nhìn điện thoại ở dưới ngăn bàn vừa khẽ mỉm cười, mới thầm nghĩ chắc là chị Thiều Huệ kia lại nhắn tin rồi.
Giao Ly vẫn luôn không có ấn tượng tốt đẹp gì mấy với Thiều Huệ này. Nên mới không khỏi bĩu môi một cái, tâm tình chẳng mấy chốc liền tụt dốc luôn.
Hôm sau mặt trời đã lên từ sớm nhưng ánh nắng không còn gay gắt nữa, sân trường được bao phủ bởi những tia nắng nhẹ nhàng và ấm áp.
Từ Thi đang thong thả cùng Thu Thanh và Hàn Vân xuống sân bóng rổ ngoài trời. Lớp 10-3 hôm nay có tiết thể dục đầu tiên.
Vừa tới sân đã thấy hôm nay đông hơn hẳn mọi hôm, hình như còn có cả học sinh lớp khác nữa.
Nhóm nữ sinh lớp 10-3 đang ngồi tụm lại với nhau ở trên một bên ghế cổ động đối diện với hướng cửa vào sân, bất chợt reo lên thích thú.
Thấy những ánh mắt ấy đang hướng về phía mình, Từ Thi mới bất giác nghĩ đúng là đẹp quá cũng khổ mà, từ khi thay đổi diện mạo là cô cảm giác vị thế của bản thân ở trong lớp dường như đã được nâng lên cao vυ't, nhanh như diều gặp gió vậy.
Cô lơ đễnh đưa tay lên xoa xoa mái đầu có chút rối tỏ vẻ phóng đãng và ngây thơ, đặt trên khuôn mặt trắng trẻo mềm mại đẹp đến phát sáng dưới trời nắng đẹp này thì đúng là tạo nên cảm giác cuốn hút đến cực điểm mà. Nhưng hành động này lại khiến tiếng cười thích thú ấy rú lên từ một đám nữ sinh khác đang ngồi ở ngay bên cạnh.
Tuy ngồi cùng một bên ghế nhưng vẫn có khoảng trống chia cách ra nên Từ Thi mới nhận ra đám nữ sinh vừa hú hét kia là ở lớp khác, còn những ánh mắt vừa rồi của đám nữ sinh lớp mình thì đang dần di chuyện ra phía sau lưng mình, khiến Từ Thi cũng phải ngưng làm màu rồi theo phản xạ quay lại nhìn.
Lướt qua bao ánh mắt của mọi người, Quan Tĩnh Hạ từ từ đi tới một góc sân rồi bình thản đứng dựa vào tường rào bằng sắt đằng sau, sau đó mới nhét tai nghe vào tai, nghe gì đó được phát ra từ máy ghi âm nhỏ chứ không phải điện thoại.
Quan Tĩnh Hạ hôm nay cũng mặc đồng phục thể dục, nhưng bộ quần áo thể thao hai màu đen trắng vô cùng thoải mái và mềm mại này vẫn không thể che đi sự lạnh lùng, khó tiếp cận luôn được cô treo lên người. Chỉ là đám học sinh thì vô thức lại vẫn luôn bị thu hút bởi dáng vẻ này của cô.
Quan Tĩnh Hạ nổi tiếng xa cách khó gần, mà sự lãnh đạm và điềm tĩnh ấy càng làm vẻ đẹp của cô trở nên nổi bật hơn. Từ người cô luôn tỏa ra cái cảm giác, mà như đám học sinh miêu tả một cách hoa mĩ, là “cái khí chất của tiểu thư nhà quyền quý”. Nên dù chỉ là một bộ đồng phục thôi nhưng vẫn luôn được cô diện lên rất chỉn chu và gọn gàng, cũng đủ thấy cái khí chất ấy vẫn chưa bao giờ bị lu mờ, thậm chí còn góp phần giúp tăng thêm sự dễ nhìn cho bộ đồng phục nhạt nhẽo này nữa.
Nhưng tất cả mọi người dù có yêu thích hay hâm mộ đến mức nào đi chăng nữa thì cũng chỉ dám đứng nhìn cô từ xa. Vì theo kinh nghiệm của những thành phần dũng cảm trước đây đã từng thử tiếp cận cô chia sẻ lại, dù anh có thân phận gì có tài năng đến mấy hay có nổi bật đến đâu, thì khi bắt chuyện làm quen với cô cũng sẽ chỉ nhận lại được một ánh nhìn lạnh nhạt trên khuôn mặt lạnh lùng vô cảm thôi. Còn nếu may mắn thì sẽ có thể lấy được từ cô một câu nói đáp lại, không quá năm từ.
Hôm qua Từ Thi đã lướt thấy và đọc được những điều này trên diễn đàn của trường, đám học sinh đó còn nói là nếu ai có ý định tiếp cận thì hãy từ bỏ ngay từ khi nghĩ tới đi nếu không muốn ăn bơ vào mặt.
Cô vừa nghe Hàn Vân nói hôm nay lớp 11-5 cũng học thể dục ở sân này, Từ Thi mới nghĩ thầm, ra vậy, bảo sao mà gặp được đàn chị ở đây vào giờ này.
Nhưng tất nhiên lúc này cô đã gạt đi cái lời khuyên mà đám “tiền bối đi trước” cho là rất chân thành ấy, tự Từ Thi sau khi đọc xong cũng cảm thấy có chút khoa trương quá rồi, làm gì đến mức ấy chứ.
Hơn nữa không có việc gì mà cô muốn nhưng lại không dám làm cả, chưa thử đã sợ hãi thất bại không phải là một điều có trong từ điển sống của Từ Thi.
Nên trong lòng sau đó cuộn trào quyết tâm, Từ Thi xốc lại quần áo một lượt, chỉnh chỉnh lại đầu tóc rồi bắt đầu hướng bước chân đi tới gần Quan Tĩnh Hạ. Làm Thu Thanh và Hàn Vân vốn vẫn đang đứng bên cạnh thấy thế thì nhìn nhau rồi khẽ cười, với dáng vẻ chuẩn bị hóng trò vui.
Vì bán kính xung quanh chỗ Quan Tĩnh Hạ đang đứng trong phạm vi mười met không có ai ngoài cô, nên khi thấy Từ Thi đột nhiên hiên ngang đi lại gần hướng đó, đám nữ sinh trên sân lúc này đã đoán chắc là cô nhóc này đang lại gần Quan Tĩnh Hạ rồi, mà liền thì thầm to nhỏ, không che giấu sự thích thú.
Hai nữ sinh nổi tiếng của trường, một “học bá lạnh lùng” với một “nhóc mặt trời nhỏ”, tưởng tượng tới cảnh hai thái cực đối lập này chuẩn bị xuất hiện trong cùng một khung hình đã làm dấy lên trong lòng đám nữ sinh kia một cảm giác kích động và mong chờ không hề nhỏ. Thầm nghĩ nếu hai người này ở cạnh nhau thì hẳn sẽ là một tổ hợp vô cùng thú vị đây, một cảnh tượng tuyệt vời như vậy không thể nào bỏ lỡ được.
Nên cả hai nhóm nữ sinh không phân biệt khối lớp nào ấy trong phút chốc đều đột nhiên yên lặng ngóng nhìn tới mà chờ đợi, làm bầu không khí ở một nửa sân bên này bỗng trở nên tĩnh lặng hẳn.
Mà hiển nhiên là sự thay đổi bầu không khí này cũng không ảnh hưởng hay đánh động gì tới hai nhân vật chính kia.
Từ Thi đã đi tới đứng trước mặt Quan Tĩnh Hạ, thấy cô nàng vẫn còn đang rất tập trung đưa ánh mắt vô định nhìn sang một hướng khác, cô mới khẽ nhếch khóe môi cong lên một nụ cười rất cuốn hút.
Đầu tiên là đưa bàn tay lên ngay trước mắt Quan Tĩnh Hạ, vô tư lắc nhẹ.
“Đàn chị Tĩnh Hạ.”, Từ Thi bắt đầu chủ động bắt chuyện ngay sau khi Quan Tĩnh Hạ đã tháo một bên tai nghe xuống, quay mặt lại phía đằng trước nhìn mình.
Đám nữ sinh, hầu hết đều là của lớp 11-5, ngay giây phút ấy liền chết mê trước nụ cười đẹp tới dụ hoặc ấy của Từ Thi mà rú lên khe khẽ ở góc bên kia.
Nhưng bên này thì Quan Tĩnh Hạ vẫn chỉ nhìn tới một cách vô cùng lạnh nhạt mà không mở miệng đáp lại gì.
Khiến Từ Thi đành phải tiếp tục chủ động tấn công, “Đàn chị, chúng ta đã gặp nhau vào buổi sáng hôm qua đấy, đàn chị có còn nhớ em không?”
Câu này chỉ vừa nói xong, Quan Tĩnh Hạ đã không chần chừ mà trả lời ngay, “Xin lỗi, tôi không nhớ.”, dường như còn chẳng buồn suy nghĩ hay nhớ lại nữa, chắc vì có lẽ đây không phải lần đầu tiên có người tới bắt chuyện với mình kiểu này, nên cô nàng mới không ngần ngại mà đáp lại luôn rồi.
Đúng là năm từ, không nhiều hơn một chữ.
Từ Thi trong giây lát đã phải cười ngượng ở trong lòng, thầm nghĩ cái “kinh nghiệm” ấy quả là không sai mà.
Thấy Quan Tĩnh Hạ định đeo tai nghe trở lại, Từ Thi còn đang tính lên tiếng nói tiếp gì đó thì bỗng nhiên có một tiếng hét lớn từ phía sau.
“Bạn học kia, mau tránh ra!”
Làm Từ Thi theo phản xạ ngay lập tức quay đầu lại, mới thấy một quả bóng rổ đang từ trên cao bay tới đây.
Trong một khoảnh khắc không kịp nghĩ ngợi gì nhiều thêm, cô ngay lập tức quay lại nắm lấy tay Quan Tĩnh Hạ kéo cả hai người cùng tránh sang một bên để né bóng.
Nhưng không hiểu là do đen đủi, hay do ông trời nhìn thấy mong muốn có được một cảnh tượng “anh hùng cứu mĩ nhân” như trong mấy truyện tranh thiếu nữ của đám nữ sinh kia, mà ngay sau đó Quan Tĩnh Hạ vì bất ngờ bị kéo đi nên không làm chủ được thế đứng, cô nàng liền mất thăng bằng rồi dần đổ người ra sau.
Từ Thi vốn vẫn luôn nắm lấy tay Quan Tĩnh Hạ nên theo quán tính cũng vươn ra muốn kéo cô nàng lại, nhưng cuối cùng vẫn là không phản ứng kịp mà nghiêng người ngã theo. Đến khi lưng của Quan Tĩnh Hạ chạm đất, cô đã ở trên người Quan Tĩnh Hạ rồi, chỉ là hai tay thì đã kịp thời chống xuống mặt đất, ở sát hai bên tai của người bên dưới, nên hai người mới không bị ngã dính vào nhau.
Quả bóng “bịch” một cái, va vào đúng chỗ bức tường rào sắt Quan Tĩnh Hạ vừa dựa vào, rồi mới rơi xuống lăn trở lại.
Đám nữ sinh chứng kiến từ đầu đến cuối ở bên kia còn chưa hết bất ngờ và lo lắng, thì ngay sau khi nhìn thấy cảnh tượng trước mắt hiện tại đã lại ngay lập tức chuyển sang chế độ kích động, réo rít thích thú bởi một màn chuyển đen thành đỏ này. Nhiều cô bạn còn không kìm được mà giơ điện thoại lên chụp lia lịa, với biểu cảm như kiểu không thể nào không ghi lại khung cảnh quá đỗi kí©ɧ ŧɧí©ɧ này được.
Quan Tĩnh Hạ do bị ngã đột ngột, không kịp bật chế độ chống đỡ nên vùng lưng bị va phải mặt đất cứng lúc này chợt đau nhói lên, nhưng còn may là đầu không bị đập xuống đất nên không quá nguy hiểm. Sau khi đã xác nhận được rằng bản thân không còn chỗ nào bị thương nghiêm trọng nữa, cô nàng mới khẽ nhíu mày khi vừa nhấc mắt lên đã va phải ngay ánh nhìn chằm chằm phía trước mặt.
Lúc này Từ Thi và Quan Tĩnh Hạ bỗng bị ánh mắt của đối phương thu hút, nhìn nhau không chớp mắt, trong phút chốc không còn để ý tới bầu không khí xung quanh nữa mà vẫn giữ nguyên tư thế như hiện tại.
Trong đầu Quan Tĩnh Hạ bỗng hiện lại hình ảnh một đôi mắt cong cong, với ý cười vui vẻ tới mức phát ra tia sáng rực rỡ tuyệt đẹp, lại trùng khớp với đôi mắt đang ở trước mặt mình lúc này, tuy rằng đã thay bằng vẻ ngơ ngác kèm chút lo lắng nhưng cô vẫn kết luận được, hai đôi mắt này là của cùng một người.
Vậy mà cô nhóc này lại đúng là người mình đã gặp sáng hôm qua, Quan Tĩnh Hạ chợt có chút mơ hồ nghĩ không ngờ rằng bản thân vẫn còn nhớ rõ ánh mắt ấy tới vậy.
Đúng lúc này, Giao Ly vừa mới đi tới đã nhìn thấy cảnh tượng vô cùng chói mắt này, không chần chừ thêm một giây liền vừa chạy tới vừa gọi lớn, “Tĩnh Hạ!”
Bấy giờ Quan Tĩnh Hạ mới định thần lại, thấy cô nhóc vẫn đang ở trên người mình mà không có ý định đứng dậy, cô nàng mới bèn lấy tay nhẹ đẩy vai Từ Thi ra rồi dứt khoát ngồi dậy.
Bị Quan Tĩnh Hạ đẩy ra bất ngờ nên Từ Thi liền bị ngã ngồi ngược lại xuống đất, nhưng sau đó cô cũng đã lấy lại tinh thần nên vội vã đứng dậy, gượng gạo mà đưa tay lên xoa xoa gáy.
Bầu không khí nhanh chóng thay đổi ngay sau khi Giao Ly xuất hiện.
Mà Quan Tĩnh Hạ có lẽ vẫn chưa biết vừa rồi nếu không kịp thời né tránh thì cô nàng sẽ bị ăn trọn cả quả bóng rổ vào người rồi, nên lúc này không hiểu nổi tại sao mình lại bị cô nhóc này kéo đi như vậy. Trong giây lát cô nàng liền kết luận rằng người này cố tình làm như vậy chỉ để gây ấn tượng với mình, không giấu diếm liếc một ánh nhìn đầy vẻ khó chịu tới Từ Thi.
Giao Ly vừa nhìn thấy cảnh tượng kia cũng khá bất ngờ, nhưng vội cho qua rồi đi tới thông báo với Quan Tĩnh Hạ trước, “Thầy Trình tìm cậu đấy, tôi vừa tình cờ gặp thầy ấy nên thầy mới nhờ tôi nhắn lại với cậu là mau lên luôn đi, mọi người đang đợi rồi.”
Quan Tĩnh Hạ nghe xong thì mới nhận ra mình không mang theo điện thoại, bảo sao mà phải nhờ Giao Ly tới nhắc.
Chỉ vài giây sau cô liền đã lấy lại được sự bình tĩnh và lạnh lùng như thường.
Nhìn tới Giao Ly nhạt giọng nói, “Xin phép thầy thể dục giúp tôi.”, rồi rời đi luôn.
Thấy Quan Tĩnh Hạ rời đi ngay, Từ Thi không suy nghĩ gì mà vội nói lớn, “Đàn chị Tĩnh Hạ, em là Từ Thi, đừng quên nhé!”
Không biết biểu cảm của Quan Tĩnh Hạ sau đó như thế nào, chỉ biết bóng lưng nhỏ bé ấy vẫn vững vàng thẳng tắp, còn không cả dừng lại mà cứ thế dần đi khuất.
Bỏ lại Từ Thi vẫn đứng nhìn theo như vậy mà cười ngốc một lúc lâu, khi còn đang nhớ tới khoảnh khắc gần kề ngắn ngủi vừa rồi.