Nhưng chỉ mất hai phút sau, Từ Thi đã nhắn lại.
/Em biết rồi, cảm ơn chị nhé/
Chị Giao Ly /Mày bỏ cuộc đi/
X.Sh /Không đâu, chị cứ đợi đi/
“Chị Giao Ly” sau đó không nhắn lại gì thêm.
Từ Thi ngay sau đó chèo xuống khỏi giường, đi tới đứng trước chiếc gương gắn trên tủ quần áo của Thu Thanh. Xoa cằm ngẫm nghĩ giây lát, rồi lớn giọng với vẻ rất quyết tâm, “Được, quyết định vậy đi!”
Khiến cả Thu Thanh và Hàn Vân đang trên giường cũng phải giật mình, Thu Thanh ngồi bật dậy cúi đầu xuống hỏi, “Mày lại làm cái gì thế?”
Từ Thi khẽ nhấc mắt lên rồi nhếch mép cười, “Tao sẽ lột xác.”
Làm Thu Thanh không thể không quay sang nhìn Hàn Vân ở giường đối diện, hai người ngơ ngác nhìn nhau nghĩ cô bạn này lại dở chứng gì rồi, đang yên đang lành lại kêu lột xác cái gì chứ.
Nhưng cả hai nhanh chóng cho qua vì cho là đùa giỡn, không thèm quan tâm nữa. Mai là thứ bảy, không phải dậy sớm nên hai người muốn tranh thủ chơi game, cuối tuần này cả hai đều không về nhà nên cùng nhau ở lại ký túc xá, cả tuần học tập mệt mỏi rồi nên bây giờ cần thư giãn chút.
“À mà, sao mày cũng không về nhà thế bé Thi?”, Thu Thanh vừa chơi game vừa đột nhiên hỏi.
Phải một lúc sau Từ Thi mới lên tiếng, cô đã chui lại vào trong chăn từ lúc nào, nói vọng ra, “Cũng chả vì sao cả, chỉ là tao không thích ở nhà thôi.”
“Vậy thì giống tao rồi.”, Thu Thanh nói trong khi mắt vẫn nhìn điện thoại, rồi đột nhiên bật cười, “Mà Tiểu Hàn nó không về là vì tao cũng không về đấy, tin được không.”
Hàn Vân nghe vậy cũng lười giải thích, thật ra phần lớn là vì nhà cô nàng ở rất xa, nếu không có việc gì đặc biệt thì sẽ không về nhà thôi.
Từ Thi nghe vậy thì bật cười, “Vậy thì mày nên cảm ơn nó đi, vì ngày mai tao sẽ ra ngoài.”
Thu Thanh liền bật ngồi dậy, đánh rơi cả điện thoại, “Gì đấy??? Mày đi đâu thế?”
Từ Thi, “Đi chơi.”
Thu Thanh, “Chơi ở đâu, tao đi cùng được không?”
Từ Thi hơi nhướng mày, “Tao đi cùng ông chú của tao, mày có muốn đi theo không?”
Thu Thanh, “Là ông chú mà mày kể hôm nhận lớp à?”
Từ Thi, “Ừm đúng rồi, là ổng đó.”
Thu Thanh nằm trên giường khẽ thở dài một hơi, “Mày thích thật đấy, có họ hàng thân thiết như vậy.”
Từ Thi cũng thở ra một hơi, “Ở trong nhà cũng chỉ có mỗi chú ấy là tao nói chuyện được cùng thôi.”
Hàn Vân lúc này đột nhiên lên tiếng hỏi, “Ông chú ấy của mày bao nhiêu tuổi thế?”
Từ Thi, “Chú ấy còn trẻ lắm, mới 27 thôi.”
Thu Thanh “ồ” một tiếng dài, rồi lại cười hí hửng, “Như vậy thì nếu mà gặp ở ngoài thì bọn mình chỉ gọi là anh thôi nhỉ.”
Từ Thi tặc lưỡi một cái, “Công nhận đấy, chú ấy lại còn đẹp trai nữa chứ, đi đâu cũng hút gái hết.”
Thu Thanh tiếp tục cười, “Nghe mày nói thế làm tao muốn gặp ông chú của mày ghê.”
“Hôm khai giảng chú ấy đến đón mày à?”, Hàn Vân chợt hỏi một câu hơi lạc đề.
Làm Từ Thi phải một lúc sau mới ngơ ngác trả lời, “Ừm đúng rồi”
Hàn Vân lại nói tiếp dù mắt vẫn nhìn điện thoại, mặt bình thản không một tia cảm xúc, “Chú ấy mặc âu phục à?”
Từ Thi có chút khó tin trả lời lại, “Đúng rồi, mà sao mày lại biết?”
“Không có gì, tao đoán linh tinh thôi.”, Hàn Vân sau đó vẫn rất bình tĩnh nhìn vào điện thoại.
Còn Thu Thanh thì không lâu sau đã tắt điện thoại, chán nản cất lời, “Mày lại thắng rồi, thôi, tao đi ngủ.”
Nên căn phòng cũng không sáng đèn lâu thêm nữa. Từ Thi cũng đã chui vào chăn ngủ, thầm nghĩ sáng mai dù sao cũng không nên dậy muộn.
“Lần sau chú còn mặc như vậy thì đừng có rủ con đi cùng nữa đấy.”, Từ Thi ngồi đợi trên ghế chờ ngoài rạp chiếu phim, vừa thấy Từ Thạch đi tới đã liền bày ra vẻ mặt nhăn nhó.
Làm anh đành phải cười mệt, “Rồi rồi, lần sau chú không mặc vậy nữa.”, rồi đưa cốc nước vừa mới mua cho Từ Thi.
“Lát nữa con còn muốn đi đâu nữa không?”
Từ Thi ngẫm nghĩ giây lát rồi cười hỏi, “Chú có biết chỗ nào cắt tóc đẹp không?”
“Chú có một người bạn là ông chủ của một tiệm cắt tóc khá nổi tiếng, tay nghề cũng được.”, Từ Thạch lại có chút bất ngờ mà hỏi tiếp, “Con muốn cắt tóc à?”
Từ Thi chỉ cười cười, lúc sau mới trả lời, “Con muốn lột xác đó.”
Từ Thạch cũng không hỏi thêm gì nhiều mà chiều theo luôn, “Vậy ăn trưa xong thì chúng ta đi nhé.”
“Vâng, nhưng con không ăn cơm ở nhà đâu đấy.”, Từ Thi đề phòng mà lên tiếng trước.
Làm Từ Thạch đành phải nở nụ cười bất đắc dĩ, “Bao giờ con mới chịu thoải mái với bố mẹ vậy hả?”
Từ Thi cắn cắn ống hút trong miệng, bày ra vẻ tủi thân, “Chỉ là con không thoải mái nổi thôi.”
Từ Thi cười khổ, “Họ mà cũng được như chú thì tốt rồi.”
Cả một nhà ba người nhưng cô vẫn luôn không thể nào vui vẻ khi ở chung được với bố mẹ như với người chú Từ Thạch này.
Sáng thứ hai đầu tuần, trời vẫn có nắng từ sớm.
Sân trường đang nhộn nhịp học sinh đi lại, thầy chủ nhiệm trường hôm nay đã đứng đợi sẵn từ ngoài cổng trường để kiểm tra sơ qua đám học sinh trước khi chúng vào trường. Nên Hội học sinh hôm nay nghiễm nhiên lại được một hôm rảnh rang.
Thỉnh thoảng lại nghe được giọng nói lớn tiếng của thầy.
“Cà vạt đeo tử tế vào!”
“Em học sinh kia, áo sơ mi đồng phục đâu? Học lớp nào, lại đây… ây! Không được chạy!!”
“Nhìn mắt mũi kìa, cuối tuần lại thức đêm chơi game đúng không!”
Có vài học sinh uể oải ngáp ngắn ngáp dài, tâm hồn vẫn còn đang bay bổng và bị giữ lại ở hai ngày cuối tuần ngắn ngủi, đã bị tinh thần không thể nào hứng khởi hơn này của thầy chủ nhiệm đánh tan cơn buồn ngủ, vội vội vàng vàng nghiêm chỉnh lên tiếng chào lại.
“Chào buổi sáng thầy Cố.”
“Bọn em bận học khuya mà thầy.”
Thầy Cố cau mày, trên mặt như viết dòng chữ tưởng tôi ngốc à, “Lũ mấy đứa học hành chăm chỉ quá nhỉ, vào lớp nhanh đi.”
Không lâu sau, một giọng nói mang đầy ý cười sảng khoái vang lên, “Chào buổi sáng thầy Cố.”
Từ Thi từ cổng trường đi vào lên tiếng hướng tới thầy Cố, làm không chỉ thầy Cố mà cả đám học sinh xung quanh cũng bất giác đều phải quay lại nhìn.
Cả đám học sinh mang vẻ ngạc nhiên nhìn tới Từ Thi, đều bị dáng vẻ trước mặt này của cô làm bất ngờ, có chút hoài nghi, chính là kiểu, trường mình vậy mà có nữ sinh đẹp như thế này à.
Mái tóc đen dài luôn búi cao mọi ngày của cô đã biến mất, thay vào đó là mái tóc được cắt ngắn lơ lửng ngang cằm màu nâu sáng. Không giống những mái tóc ngắn ngang cằm bình thường, tóc của cô được tỉa ngắn ngắn dài dài không có quy luật gì, tạo nên cảm giác rất thoải mái và cá tính. Không những ngắn, mái đầu này còn được cô làm xoăn lơi nhẹ, khiến cho mái đầu hơi phồng, nhưng nhìn tổng thể vẫn khá gọn gàng.
Trước kia Từ Thi không phải là không xinh, nhưng đúng là không có gì quá nổi bật, nên bây giờ dường như tìm được mái tóc phù hợp đến khó ngờ, nhan sắc của cô như mới tìm được cơ hội mà phô hết ra. Đến nỗi đám học sinh không nghĩ rằng trong trường mình còn có một nữ sinh đẹp như thế này.Trong trường, đầu tóc của học sinh nói chung và nữ sinh nói riêng ngắn dài màu mè đa phong cách cũng không còn là hiếm. Trường Đông Giang khá thoải mái trong việc này, vì luôn chủ trương không thể đánh giá học sinh qua vẻ bề ngoài của chúng được, nên cũng không cấm nhuộm tóc hay tạo kiểu gì hết, chỉ cần không quá nổi bật, quá đặc biệt khác người là được.
Nên điều làm mọi người bất ngờ ở đây chính là nhan sắc của Từ Thi, kết hợp với mái tóc như sinh ra để dành cho gương mặt này, dường như đã đưa cô lên một tầm cao mới về sắc đẹp.
Nói cô xinh cũng không hẳn mà nói cô đẹp trai cũng không đúng, chỉ là một vẻ đẹp đặc biệt tỏa sáng và thu hút.
Chiếc áo sơ mi hôm nay trông phẳng phiu, gọn gàng hơn hẳn. Đặc biệt là chiếc cà vạt đã được đeo tử tế, nhưng vẫn để mở chiếc cúc áo trên cùng nhìn vô cùng thoải mái, nên đã khiến dáng vẻ của cô vẫn không toát lên chút cứng ngắc nào của một học sinh gương mẫu nghiêm túc cả.
Hôm qua ra ngoài cô đã thay cả tủ quần của mình từ quần vải nhạt nhẽo thành quần jean tối màu đơn giản và quần thể thao thoải mái, chiếc quần thể thao hiện tại cô đang mặc nhìn vô cùng năng động và phù hợp với khuôn viên trường học. Đôi giày đỏ rực màu mè mọi khi cũng đã đổi sang một đôi giày thể thao bình thường đơn điệu hơn.
Từ trên xuống dưới vẫn toát lên dáng vẻ của một học sinh tiêu chuẩn bình thường, chỉ là khuôn mặt với vẻ đẹp này của cô quá nổi bật rồi, nên mới làm mọi người hầu hết đều phải xuýt xoa. Thậm chí một vài cậu học sinh nhìn xuống mình còn không khỏi thầm nghĩ hình như dáng vẻ của cô bạn này nhìn còn “cool” hơn cả mình thì phải, có chút hoài nghi nhân sinh rồi.
Từ Thi thì lại không quá để tâm tới sự chú ý của mọi người xung quanh, thoải mái đi vào sân trường. Nhưng đi đến đâu vẫn lại thu hút ánh nhìn đến đó, đám học sinh nhìn vào dường như còn thấy bao quanh người cô đang là một thứ ánh sáng gì đó rất rực rỡ và chói mắt nữa kìa.
Nếu để đơn giản kết luận thì điểm thu hút của cô có lẽ chính là sự đối nghịch giữa khuôn mặt nhìn có chút đáng yêu, trắng sáng đẹp tới không tì vết này, với dáng vẻ lại tỏa ra một sự nhiệt tình, hướng ngoại và năng động vô cùng kia.
Trên trang diễn đàn của trường ngay sau đó đã xuất hiện một làn sóng tin tức, còn có một vài tấm hình minh họa chụp lén kèm dưới tiêu đề, “Thiên thần yêu nghiệt quá!!!”.
Một loạt bình luận không ngừng nhảy tới.
/Có ai cho tui biết thiên thần này đi lạc từ đâu tới không???/
/Từ Thi, lớp 10-3, trích từ nguồn tin chính xác!!!/
/Ôi baby của chị, chị đến đâyyyy!/
/Thực sự không thể đùa với nhan sắc này được mà/
/Đúng chuẩn vẻ đẹp phi giới tính, gu tôi >