“Sao chị đã tới đây rồi, cũng không nhắn trước để em xuống đón.”
“Chị đợi lâu chưa?”
Thấy Quan Tĩnh Hạ dường như quên mất là mình còn vừa ở bên cạnh, vô cùng tự nhiên mà chạy tới trước mặt người kia gấp gáp hỏi han đầy vẻ quan tâm như vậy, Từ Thi không thể không bị bất ngờ mà sững người lại, nhưng trong phút chốc cũng chỉ biết đứng im đó mà nhìn theo.
Trước hết phải nhìn xem người đã khiến Quan Tĩnh Hạ đột nhiên trở nên nhiệt tình như thế là ai đã.
Một cô gái đẹp.
Đây thực sự là điều Từ Thi có thể rút ra được đầu tiên sau khi nhìn kĩ người này.
Mà không chỉ đẹp thôi đâu, vẻ ngoài này hẳn là vô cùng không tầm thường. Trong những cô gái đẹp mà Từ Thi đã từng gặp hay từng nhìn thấy qua trước đây, không tính tới Quan Tĩnh Hạ, thì người trước mặt này quả thực là mang một vẻ đẹp rất tiêu chuẩn, mà cô chưa từng được chiêm ngưỡng qua.
Từng đường nét trên khuôn mặt ấy đều mang một tỉ lệ hoàn hảo, đẹp tới nỗi như được đúc ra từ khuôn vậy. Dù chỉ là người qua đường nhìn vào, cũng sẽ phải thốt lên ca ngợi rằng người này quả thực là xứng danh mỹ nhân, đẹp không tỳ vết.
Áo khoác dài bên ngoài áo len mỏng, cách diện đồ tuy tối giản nhưng tính riêng món nào nhìn vào cũng biết là đồ hiệu này, cộng thêm cả khuôn mặt vô cùng tinh tế kia nữa, thì vẻ ngoài của người này cũng dễ dàng toát lên được cái cảm giác quý phái, nhìn còn có chút sang trọng không thể nào xem nhẹ.
Hiển nhiên là lụa đẹp vì người rồi, vì nếu là người bình thường đa số có mặc lên giống như vậy thì cũng không phải ai cũng có được cái khí chất áp đảo - mà Từ Thi phải thừa nhận rằng thực sự có phần nhỉnh hơn, hoặc không thì ngang bằng chứ tuyệt đối không có kém hơn Quan Tĩnh Hạ - đặc biệt như thế này đâu.
Nhìn cô gái này cũng còn rất trẻ, có lẽ chỉ tầm hai mươi tuổi là cùng. Từ Thi trong đầu suy nghĩ mà thầm tính toán như vậy, trong khi đã nhìn hết một lượt từ đầu tới chân của người này.
Nhìn vẻ ngoài thì có vẻ xa hoa cách biệt như vậy nhưng lại không thể phủ nhận được rằng, khi cô gái này lên tiếng hay mỉm cười nhẹ, hoặc thậm chí là chỉ cần đưa mắt chuyên chú nhìn tới một ai đó thôi, là xung quanh cả người này đã ngay lập tức toát lên một sự ấm áp và dịu dàng đến cực điểm.
Hành động ngay trước mắt Từ Thi lúc này của cô gái kia đã giúp chứng minh điều ấy. Một bàn tay của nàng đưa lên xoa nhẹ đầu Quan Tĩnh Hạ, khuôn mặt đẹp đẽ ấy còn kèm theo một nụ cười ôn nhu với ánh nhìn vô cùng trìu mến.
“Không lâu, chị cũng mới tới thôi.”, sau đó thì nhẹ giọng cất lời, mà do khoảng cách không xa nên Từ Thi cũng có thể nghe thấy được nội dung câu nói từ miệng người ấy.
“Còn em nữa, giờ này mà còn ở ngoài là đang muốn đi đâu à?”
Quan Tĩnh Hạ vậy mà lại không có bất kì vẻ khó chịu hay tránh né gì dù chỉ là một chút, cứ tự nhiên để vậy mà nhẹ cười đáp lại, “Em đang định ra ngoài ăn…”
Dường như nói đến đây Quan Tĩnh Hạ mới nhớ ra Từ Thi vẫn còn ở đằng sau, vừa nãy vui quá nên quên mất mà chạy ra đây luôn, liền quay người lại cất giọng gọi, “Từ Thi, lại đây.”
Sau đó quay lại nhìn người trước mặt mình hỏi tiếp luôn, “Còn chị, chị đã ăn gì chưa?”
Nàng đáp, “Chưa đâu, chị vừa từ sân bay tới đây luôn đấy.”
Từ Thi sau khi nghe thấy tiếng gọi thì mới giật mình, không suy nghĩ gì nữa, cất bước tiến lại gần.
Không đợi Từ Thi lên tiếng, cô vừa dừng lại trước hai người này là Quan Tĩnh Hạ đã mở lời trước, “Đây là Từ Thi, một…đàn em của em ở trong trường.”
Rồi mới quay lại nhìn Từ Thi, “Đây là chị Phương Cẩn Du, em gọi chị Cẩn Du là được, một người chị thân thiết của tôi.”
Cô gái vẫn mang vẻ dịu dàng thanh lịch nãy giờ kia, Phương Cẩn Du, lại trước tiên có vẻ không hài lòng mà nói một câu không biết là đùa hay thật, “Chị chỉ là “người chị thân thiết” thôi à?”, với khuôn mặt vẫn mang ý cười.
Làm Quan Tĩnh Hạ không suy nghĩ nhiều mà bất đắc dĩ cười đáp lại ngay, “Vậy chị muốn em gọi là gì đây?”
Phương Cẩn Du sau đó chỉ cười cho qua, rồi mới từ từ chuyển ánh mắt tới nhìn Từ Thi, độ cong của nụ cười trên môi vẫn chưa từng giảm, “Rất vui được gặp em, Từ Thi.”
Từ Thi đứng đó nãy giờ bây giờ mới có cơ hội lên tiếng chào hỏi lại, đầu hơi cúi nhẹ, “Chào chị, chị Phương Cẩn Du.”
Không có ý định tỏ ra quá mức thân thiết mà chỉ chào hỏi một câu khách sáo như vậy, vì bỗng nhiên cô cảm thấy hoài nghi, rằng bản thân từ nãy tới giờ đứng đây có phải hơi dư thừa rồi không.
Tâm trạng vui vẻ trong lòng khi còn ở với Quan Tĩnh Hạ tích được trước đó đã bất giác không kìm được mà chìm xuống một nửa rồi.
Mà có lẽ cũng chẳng có cơ hội cho Từ Thi nói gì nhiều thêm, Quan Tĩnh Hạ đã lên tiếng tiếp lời ngay, “Nếu chị chưa ăn thì đi ăn cùng bọn em luôn đi.”
“Vậy cũng được, có Từ Thi ở đây chị còn hỏi thêm được về mấy chuyện ở trường mà em không muốn kể cho chị nghe nữa, được chứ?”
Hai từ cuối Phương Cẩn Du nhìn sang Từ Thi, với dáng vẻ rất mong cô nhóc này sẽ phối hợp với mình.
Khiến Từ Thi không nhịn được mà hỏi lại luôn thắc mắc trong đầu, “Hai người không hay gặp nhau ạ?”
Thấy dáng vẻ Quan Tĩnh Hạ đột nhiên trở nên vui mừng và nhiệt tình như vừa rồi đã làm Từ Thi đoán vậy.
“Em cũng nhìn ra được nhỉ.”, Phương Cẩn Du liền cảm thán một câu, mà coi như là đã ngầm khẳng định quả nhiên đúng là như vậy, “Chúng tôi đã năm năm rồi không được gặp nhau, hôm nay tôi mới có cơ hội về nước gặp lại em ấy.”
Vậy mình đi theo chẳng phải sẽ cản trở hai người họ trò chuyện tâm sự, bồi dưỡng tình cảm sau mấy năm không gặp nhau à.
Từ Thi nghĩ vậy, mà không lâu sau đó đã lên tiếng nói, “Vậy hai người cứ đi ăn cùng nhau đi.”, đến khi bản thân nhận ra thì mồm đã nhanh hơn não mất rồi.
Nên không thể không nói tiếp luôn, “Dù sao thì đám Thanh Thanh cũng vừa mới gọi em, nói có việc gì đó nên…em không đi cùng đàn chị được nữa rồi.”
Nửa câu sau đã quay sang nhìn Quan Tĩnh Hạ, dù ánh mắt có vẻ hơi dè dặt và không đành lòng nhưng cô cũng đã quyết định lựa chọn như vậy.
Cô không có ý định tới đó ngồi cùng bàn nhưng lại chỉ có thể ngồi nhìn hai người này em một câu chị một câu như vậy đâu. Vừa khiến mình chán nản khi sẽ không nói chen vào được câu nào, mà trong lòng cô lại vừa có một thế lực nào đó nãy giờ đều đang ra sức ngăn cản, nói rằng cô không nên đi theo họ.
Quan Tĩnh Hạ hiển nhiên có chút bất ngờ, khó hiểu hỏi lại ngay, “Có chuyện gì à, vừa rồi em còn nói rảnh mà?”
Từ Thi được hỏi han lại như vậy liền cảm thấy có chút được an ủi, nhưng vẫn cố nhịn xuống, ngoài mặt bình tĩnh nở một nụ cười như bất đắc dĩ, “Thanh Thanh nó vừa mới nhắn thôi ạ, thấy gấp lắm rồi nên em phải về đây.”
“Bữa khác, đàn chị ra ngoài ăn với em nhé?”
Rút lui thì rút lui nhưng cũng không thể quên hẹn lại trước được, vì dù sao cô cũng rất muốn được ra ngoài với Quan Tĩnh Hạ. Chỉ là muốn được ăn riêng hai người thôi nên đành phải tạm từ chối lần này, và muốn chắc chắn rằng sẽ có cơ hội lần sau.
Không nhận thấy có gì lạ và bất thường nên Quan Tĩnh Hạ sau đó đã tin, dù trong lòng cảm thấy rất tiếc nuối nhưng ngoài mặt vẫn phải bình thản, “Ừm, vậy hẹn em lần sau.”
Rồi bỗng nhìn xuống chiếc áo khoác mình đã mặc vào người nãy giờ, “Áo khoác của em...”
Nhưng còn chưa kịp nghĩ xem nên cởi ra trả lại hay cứ thế mặt dày mượn tiếp, vì từ trưa về phòng cô đã vứt áo khoác của mình lên giường khi thấy hôm nay trời nóng rồi, thì Từ Thi đã lên tiếng trước.
“Chị cứ mặc đi, đàn chị không mang áo khoác mà, đúng không?”
Làm bất giác trong lòng Quan Tĩnh Hạ đã truyền tới một đợt ấm áp ngọt ngào khi thấy cô nhóc này vẫn còn để ý và quan tâm đến mình như vậy, mà cuối cùng mới khẽ gật đầu, “Vậy để mai giặt sạch rồi, tôi sẽ đem trả lại em sau.”, sau đó còn không ngại mà nhẹ mỉm cười với Từ Thi.
Nhưng không nói gì thêm, ý tứ dường như đã viết hết trên mặt rồi.
Cảm ơn em một lần nữa.
Không biết Từ Thi có nhận ra được không, chỉ biết là cô nhóc này cũng đã vui vẻ mỉm cười lại với Quan Tĩnh Hạ, “Tạm biệt, đàn chị.”, nụ cười vẫn rực rỡ như mọi khi.
Thấy Từ Thi sau đó chỉ hơi cúi đầu có ý chào mình, nhưng không đợi gì nữa mà bước đi luôn nên Phương Cẩn Du cũng chỉ nhanh chóng mỉm cười đáp lại, không nói gì thêm.
Nhìn theo mãi cho đến khi Từ Thi đi vào trong khu kí túc rồi, Quan Tĩnh Hạ mới quay lại nhìn Phương Cẩn Du, “Vậy chúng ta cũng đi thôi.”
Cả hai sau đó cùng thong thả bước đi trên vỉa hè, Quan Tĩnh Hạ nhanh chóng lên tiếng hỏi trước, “Chị xuống máy bay lúc mấy giờ thế, mà cũng không nhắn tin cho em biết.”
Phương Cẩn Du cũng rất tự nhiên đáp lại, “Mới nửa tiếng trước thôi, sau đó lại nghĩ hôm nay mới là thứ năm nên em vẫn đang ở trường, chị liền tới đây luôn.”
Quan Tĩnh Hạ nói, “Nếu là cuối tuần thì cũng chưa chắc em sẽ về nhà đâu.”
Phương Cẩn Du hỏi, “Tại sao?”
Vì có Từ Thi ở đây mà, chỉ cần cô nhóc ấy nói ra một câu rằng muốn đón sinh nhật và ra ngoài ăn tối cùng mình thôi, là Quan Tĩnh Hạ chắc chắn sẽ không do dự mà ở lại trường luôn.
Tất nhiên đó cũng chỉ là suy nghĩ có ở trong đầu thôi, Quan Tĩnh Hạ không nghĩ Phương Cẩn Du sẽ hỏi lại như vậy nên mãi mới nghĩ ra câu trả lời, “Cũng không có lí do gì đặc biệt cả, chỉ là muốn ở lại tiện tự học cuối tuần nên em mới thường không về nhà thôi.”
Lại mãi lâu sau Phương Cẩn Du mới lên tiếng, “Bây giờ đúng là có nhiều điều về em mà chị không biết nhỉ.”
Nghe giọng điệu có chút không nỡ và tiếc nuối ở trong đó, Quan Tĩnh Hạ liền không khỏi cảm thấy buồn bã thoáng qua.
Nhưng rất nhanh cô đã xua tan cảm xúc đó đi, quay sang mỉm cười với người chị đã xa cách năm năm này.
“Chị muốn biết điều gì thì em đều có thể nói cho chị nghe mà, sẽ không bao giờ là muộn hết.”
Thấy dáng vẻ tuy không còn thập phần ngọt ngào và đáng yêu như hồi xưa nữa, nhưng sự nghiêm túc điềm tĩnh mà nàng chưa từng được thấy này ở trên Quan Tĩnh Hạ lại vẫn tỏa ra một sự quen thuộc và gần gũi rất tự nhiên, nên Phương Cẩn Du cũng không còn thấy quá đáng tiếc khi mình đã bỏ lỡ năm năm này của Quan Tĩnh Hạ nữa.
Nàng ôn nhu mỉm cười lại, “Ừm, vậy trước hết thì nhờ em chọn quán ăn đã nhé, bây giờ chị chẳng còn nhớ được ở đây có những gì nữa rồi, mà hẳn có nhớ thì cũng đã thay đổi không ít rồi nhỉ.”, đến nửa cuối câu thì Phương Cẩn Du lại chuyển sang nụ cười vui vẻ vô tư rất tự nhiên, mơ hồ có vẻ rất hoài niệm về những ngày tháng trước đây.
Quan Tĩnh Hạ trêu đùa, “Chị còn nhớ được đường đến trường đã là tốt rồi ạ.”
Phương Cẩn Du không ngại mà bật cười lại đáp lại, “Lại để em phải thất vọng rồi, chị cũng không nhớ đâu, là nhờ…bác tài xế taxi gặp được ở sân bay đưa đến đây đấy.”
Quan Tĩnh Hạ cũng rất tự nhiên không để ý tới một thoáng hai giây ngưng lại trong câu nói ấy của Phương Cẩn Du, mà sau đó chỉ khẽ mỉm cười.
Cả hai sau đó đã ngồi trong một quán ăn nhỏ chỉ cách cổng trường Đông Giang vài trăm met ở phía chếch lên bên đường đối diện.
Trong lúc ngồi đợi món ăn lên, Quan Tĩnh Hạ ngước nhìn mái tóc hiện tại chỉ ngắn tới gáy, cố lắm thì chạm nhẹ vai này của Phương Cẩn Du xong không ngần ngại mà cười, “Chị lại thích để tóc ngắn thế này rồi à?”
Phương Cẩn Du theo phản xạ hạ ánh mắt xuống, khẽ vuốt vài sợi tóc ra trước rồi mới nhìn lại Quan Tĩnh Hạ, vẫn luôn mỉm cười nhẹ nhàng với cô mà đáp lại, “Ừm, chị để kiểu này chắc cũng được hai năm rồi đấy, em thấy sao, đẹp không?”
“Đẹp lắm ạ, để kiểu nào cũng hợp với chị hết.”
Trong suốt mấy năm ở bên cạnh nhau trước đây, Quan Tĩnh Hạ vẫn luôn nghĩ rằng chị Cẩn Du hiện tại quả thực là rất xinh đẹp. Đầu óc non nớt mới chỉ cuối cấp một đầu cấp hai của cô lúc ấy còn đã nghĩ được rằng, sau này lớn lên chắc chắn chị ấy sẽ còn đẹp hơn nhiều nữa.
Và giờ thì quả thực là không sai mà, đối với cô dù là trong khoảng thời gian trước đó, hoặc lúc này gặp lại khi đã năm năm trôi qua rồi, hay thậm chí thật lâu sau này nữa, dù có thay đổi như thế nào thì Phương Cẩn Du trong mắt cô vẫn luôn rất đẹp.
Một vẻ đẹp khiến bất cứ ai khi nhìn vào cũng không phải cảm thấy chói mắt hay thuộc dạng thần tiên gì, mà là cảm thấy rất ấm áp, càng ngắm càng thấy mềm mại trong lòng.
“Em cũng vậy, bây giờ đã trở thành một thiếu nữ mỹ lệ rồi.”
Dù là một lời khen nghe rất hoa mĩ và dễ khiến người được khen xấu hổ ngượng ngập, nhưng khi phát ra từ miệng người con gái này lại bỗng trở nên vô cùng nhẹ nhàng. Không biết là do Phương Cẩn Du có tài ăn nói hay vốn giữa hai người đã rất thân thiết, mà Quan Tĩnh Hạ sau đó cũng không cảm thấy ngại ngùng gì lắm, cô chỉ hơi hạ tầm mắt trong khi trên mặt thì vui vẻ mà mỉm cười lại.
Ngay sau đó giọng nói vô cùng dịu dàng của Phương Cẩn Du lại vang lên, “Chúc em sinh nhật vui vẻ, thiếu nữ của chị.”
Quan Tĩnh Hạ chỉ vừa kịp phản ứng nhấc mắt lên lại, thì đã thấy Phương Cẩn Du chuyên chú nhìn mình, làm cô mới nhếch khóe môi như kiểu vô cùng bất ngờ, “Chị vẫn còn nhớ ngày sinh nhật của em à?”
Phương Cẩn Du nghe vậy xong thì chợt nở nụ cười khổ sở, “Năm ngoái chỉ là vì quá bận nên không kịp gọi điện chúc mừng sinh nhật em thôi, vậy mà em lại nghĩ chị quên mất ngày quan trọng này à.”
Quan Tĩnh Hạ nghe vậy xong đành phải khẽ lắc đầu, “Không đâu, chỉ là...em cảm thấy rất vui thôi.”
Rồi mới mỉm cười lại, “Cảm ơn chị.”
Liền sau đó Phương Cẩn Du đã lấy từ trong túi xách ra một chiếc hộp nhỏ, quả thực là nhỏ chỉ tầm hai bàn tay thôi, vì đến nỗi túi xách đeo vai của nàng cũng chứa vừa nữa.
Chiếc hộp màu xanh lam có nơ nhỏ cùng màu gắn ở trên nắp, được Phương Cẩn Du đặt trên bàn rồi từ từ đẩy nhẹ tới trước mặt Quan Tĩnh Hạ, “Tặng em.”
Quan Tĩnh Hạ, “Chị còn mất công chuẩn bị quà cho em nữa rồi à?”
Phương Cẩn Du, “Em yên tâm, nó cũng không có giá trị gì quá lớn về mặt vật chất đâu.”
Nhìn kiểu dáng và kích cỡ hộp nhỏ này quả thực rất giống với mấy hộp đựng trang sức, nhưng lại nghe Phương Cẩn Du nói vậy nên Quan Tĩnh Hạ cuối cùng cũng không định suy đoán thêm gì nữa.
Vui vẻ cầm lên tay rồi mỉm cười, “Cảm ơn chị, chị Cẩn Du.”
Phương Cẩn Du nói, “Về phòng rồi em hãy mở nó ra nhé.”
Quan Tĩnh Hạ chỉ gật nhẹ đầu rồi cất vào trong cặp luôn.
Cùng lúc đó đồ ăn cũng đã được dọn lên.
Sau khi ăn được vài thìa cháo vịt là cả người đã nóng lên, Phương Cẩn Du liền cởi bỏ áo khoác bên ngoài, sau đó lại ngước mắt nhìn mấy bóng đèn vàng ở trong quán mà nói, “Sao ở đây đã bắt đầu sưởi ấm rồi à?”
Quan Tĩnh Hạ hỏi lại ngay, “Ở bên đó vẫn còn nóng lắm à?”
“Cũng giống bên này đang là thu thôi, nhưng chưa có gió lạnh như thế này.”, Phương Cẩn Du nói rồi cúi xuống xắn tay áo len mỏng lên hai nấc, rồi mới nói tiếp, “Chị mới chỉ nghe bố chị nói là dạo này trời đã bắt đầu trở lạnh, mà mẫu hậu ở nhà chưa gì đã bắt chị phải mặc “ấm áp” như thế này để về rồi đấy.”
“Chị vẫn là nên mang áo khoác theo đi, vì buổi tối mới có gió lạnh, không như em, trưa nay trời vẫn còn khá nóng nên cuối cùng mới mặc mỗi sơ mi dài tay đến lớp thôi đấy.”
Phương Cẩn Du đưa mắt nhìn tới chiếc áo khoác Quan Tĩnh Hạ vẫn đang mặc trên người, lại chợt nhớ lại mấy câu nói trước đó nên giờ Phương Cẩn Du mới nhận thức được đây không phải là áo của Quan Tĩnh Hạ.
“Em với cô bé vừa rồi…, Từ Thi, chắc là thân thiết lắm nhỉ?”
Thấy ánh mắt của Phương Cẩn Du đang nhìn tới áo khoác trên người mình, Quan Tĩnh Hạ mới chợt hiểu ý câu hỏi này, thầm nghĩ có lẽ là vừa rồi chị ấy cũng có thấy rồi.
Nhưng sau đó lại cảm thấy rất khó giải thích, nên mãi sau cô mới đáp lại, “Vâng, cũng thân lắm ạ.”
Vừa nhận ra được tâm ý của bản thân chưa lâu, mà người ngồi trước mặt mình này còn là chị Cẩn Du đã năm năm không gặp nữa, tuy mối quan hệ giữa Quan Tĩnh Hạ và Phương Cẩn Du vẫn luôn là vô cùng thân thiết rất ít khi giấu diếm điều gì, nhưng chung quy lại lúc này có là ai đi nữa thì cô cũng đều chưa chuẩn bị được tinh thần để giải thích rõ ràng.
Nên cuối cùng cô chỉ có thể trả lời qua loa như vậy.
Thấy Phương Cẩn Du sau đó chỉ mỉm cười nhẹ nhàng lại, Quan Tĩnh Hạ cũng đã thầm thở phào một hơi trong lòng.
Lại thầm nghĩ chắc một ngày nào đó mình cần phải nói ra cho chị ấy biết trước nhỉ.