Nơi Ánh Sáng Giao Nhau

Chương 21: Không còn yếu đuối nữa

“Hàn Vân! Hàn Vân! Vô địch! Vô địch!”

“10-3 là nhất!”

Tiếng hô hào và cổ vũ điên cuồng của đám 10-3 sau đó đã kéo Thu Thanh về lại thực tại.

Cô nàng tập trung nhìn vào sân thì thấy cả bốn người đều đã tăng tốc chạy nhanh hơn so với nửa đầu, có lẽ là đang dần tiến đến vòng cuối cùng.

Và không khó để nhận thấy chỉ có hai người chạy phía đầu là đang giành giật và nắm chắc chiến thắng trong lòng bàn tay, còn hai người phía sau đã bị tụt lại cách tới non nửa vòng sân.

Hàn Vân và nữ sinh kia lúc trước lúc sau vượt nhau không đáng kể, đang tập trung hết sức chạy nước rút về đích trong vòng chạy cuối cùng này.

Tới khi chỉ còn khoảng nửa vòng cuối, Hàn Vân đã chiếm ưu thế hơn vượt lên trước, kéo dãn ra và giữ được khoảng cách hai met.

Bảo sao mà đám 10-3 lại bắt đầu gào thét dữ dội như vậy.

Nhìn hàng mày nhỏ của Hàn Vân chỉ hơi nhíu lại, gương mặt không hề hiện lên vẻ căng thẳng hay lo sợ gì đang phi như gió về phía trước.

Thấy cách đích chỉ còn khoảng mười lăm met, Thu Thanh mới huých nhẹ vào tay Từ Thi ở bên cạnh, nhếch mép cười, “Tiểu Hàn mà thua thì tao sẽ không ăn sườn trong vòng một tháng.”

Làm Từ Thi nghe xong không khỏi bĩu môi, “Nói như mày thì tao cũng sẽ không đi tìm đàn chị trong hai tháng nếu nó thua.”

Cả hai sau đó bật ra một tiếng cười haha nhạt nhẽo, rồi lại đưa mắt hướng tới Hàn Vân chỉ còn cách vạch đích khoảng năm met.

Có lẽ bây giờ mới là lúc thực sự cần giải phóng hết khả năng của mình, Hàn Vân nhíu chặt mày rồi vụt một phát tăng hết tốc lực phóng về đích, cuối cùng dễ dàng băng người qua sợi dây đỏ ở trên vạch đích đầu tiên.

Bùng nổ điên cuồng, tiếng hò reo vang trời, không chỉ của đám lớp 10-3 mà cả đám đông vây quanh cũng hô hào không ngớt, vì quá mãn nhãn với màn chiến thắng hết sức đẹp mắt này của Hàn Vân.

“Hàn Vân lớp 3 đúng không, đỉnh quá đi!”

“Aaaa, nhìn gương mặt ấy kìa, chết tôi rồi!! Sao bây giờ tôi mới biết đến cô ấy nhỉ?!!!”

“Hình như cô ấy là bạn thân của Từ Thi đấy, đúng là cặp bạn thân nhà người ta mà!!”

Chính chủ là Hàn Vân thì vì bầu không khí đang quá ồn ào lại không để ý thấy những lời xoắn xuýt này gần chỗ mình khi đang đứng ở ngoài sân chạy. Chỉ cảm thấy có rất nhiều ánh mắt đang hướng về mình, nên có chút khó hiểu mà liền ghé lại gần Thu Thanh, hỏi nhỏ sau khi vừa mới ngửa cổ uống xong một ngụm nước.

“Mặt tao dính cái gì à?”, vừa nói còn vừa đưa khăn bông lên lau mặt nữa chứ.

Làm Thu Thanh không nhịn được mà hơi dẩu môi rồi liếc nhẹ, “Gì đây, chạy nhiều quá nên không còn đủ oxi lên não nữa rồi đúng không, hay là bày đặt giả vờ không nhận ra?”

Vừa rồi cô nàng cũng có nghe thấy mấy lời kia nên đã thầm cảm thán cô bạn này của mình đúng là giỏi thật, mới vậy thôi mà đã hút được một đống fan rồi.

Thế mà bây giờ Hàn Vân còn đang không ngần ngại đưa tay ra vò loạn trên đầu Thu Thanh, bày rõ vẻ khó chịu, gằn giọng, “Nói.”

Làm cô nàng vừa thấy bất mãn nhưng cũng vừa không thể chống trả lại bằng hành động được, nên cuối cùng chỉ có thể quay phắt đầu lại nhìn tới đám đông nữ sinh không biết là khối nào ở đằng sau kia mà bĩu môi cái, rồi mới làm ra vẻ chê bai nói, “Mắt nhìn đúng thật là kém mà, lại đi thích phải một người ngốc như thế này.”

Nghe giọng nói tỏ vẻ thất vọng lẫn khó tin rõ ràng cùng ánh nhìn khinh bỉ của Thu Thanh, Hàn Vân đã tạm hiểu ra vấn đề, nhưng sau đó cũng không thể không phản bác lại mà móc máy thêm một câu, “Vậy chờ đến lúc mày thi xem có ma nào đến không nhé, còn ở đây mà nói được.”

Chưa nói đến tài cán gì nhưng riêng về khoản nhan sắc, thứ mà thu hút đa phần đám học sinh đặc biệt là nữ sinh đầu tiên, thì Hàn Vân chắc chắn là ăn đứt Thu Thanh rồi.

Mà cô nàng cũng phải công nhận điều này nên không thể cãi lại, chỉ liếc tới Hàn Vân một cái nhìn vô cùng chán ghét.

Từ Thi nãy giờ lại đang bận nhắn tin cập nhật tình hình trong nhóm lớp, sau khi nhìn cuộc đấu đá của hai cô bạn này kết thúc rồi mới lên tiếng, “Nhanh qua bên Kiều An xem đi, lượt đấu của cậu ấy sắp bắt đầu rồi đấy.”

Hàn Vân vừa nãy cũng đã nhận giải xong rồi mới tới chỗ đám Thu Thanh, nên sau đó không chờ đợi thêm gì nữa mà dứt khoát cùng hai người len ra khỏi đám đông luôn.

---

Vừa gắp sang cho Kiều An một miếng thịt kho từ khay của mình, Thu Thanh vừa cất giọng an ủi nhẹ nhàng hiếm thấy, “Thôi đừng buồn nữa, cứ yên tâm đợi lát nữa đi, tôi sẽ lấy lại danh dự cho cậu.”

“Đến lúc mà tôi chiến thắng rồi lên nhận giải ấy, cậu cứ hô lên rằng tôi là bạn thân của cậu ấy đấy là được, tôi không ngại đâu.”

Nhưng nội dung nghe thì lại chẳng giúp người ta đỡ buồn được chút nào, vẫn là Thu Thanh của mọi khi, nên làm Kiều An có chút không nhịn được mà cười.

Cô nàng vốn cũng đã không còn quá tiếc nuối mà đau buồn nữa rồi, chỉ khẽ nhún vai, “Ừm, tôi đợi đấy.”

Ngay sau đó Tần Hoàng đã lên tiếng tiếp nối, “Đúng rồi không sao đâu, dù sao thì tôi cũng không ngờ bọn mình có nhiều môn trụ được lâu tới vậy, thất bại cũng là điều không tránh khỏi mà.”

Lượt thi karate của Kiều An kết thúc ngay sau chạy đường dài, cuối cùng đã để thua trước một nữ sinh lớp 10-9 nên không thể vào được chung kết.

“Đừng lo, bọn tôi chắc chắn sẽ mang về giải vô địch cho lớp mình.”

Câu nói đầy tự tin này là của Dương Hiên, người đã góp một phần năm sức lực giúp đội bóng của lớp 10-3 thắng qua được vòng bán kết sáng nay. Đánh bại được đội của lớp 1 và sẽ tham gia chung kết vào buổi chiều. Có lẽ là nhờ chiến thắng bóng rổ đi trước rồi nên cậu chàng mới không còn quá buồn vì thất bại của môn chạy tiếp sức ngay sau đó.

Tinh thần không ổn định và chưa bình tĩnh lại được sau thất bại của Kiều An đã vô tình kéo đà chạy của bọn họ chậm lại chỉ ngay sau khi vừa xuất phát. Nên dù Lâm Nhất cuối cùng có bứt tốc hết sức thì cũng đã bị bỏ lại ngay sau người chiếm vị trí số hai chỉ hai giây.

Nhưng dù sao vào được chung kết và cuối cùng giành được giải ba cũng đã là một niềm an ủi đối với cả đám rồi.

Nên tất cả đều tự nhủ với nhau phải tiếp tục giữ vững tinh thần để tận lực cố gắng, hoàn thành nốt những môn cuối cùng trong buổi chiều hôm nay.

---

“Mày làm sao vậy, tay lại đổ nhiều mồ hôi thế này?”, Hàn Vân vừa cầm tay Thu Thanh lật qua lật lại vừa hỏi.

Làm Thu Thanh giờ mới nhận ra, vội nhận khăn bông từ tay Từ Thi rồi nắm chặt lại, nhỏ giọng, “Không sao.”

Đến bản thân cô cũng thấy lạ, không hiểu tại sao tự dưng mình lại thấy có chút căng thẳng như thế này. Cuối cùng đành phải nghĩ có lẽ là do vòng thi này quyết định có được vào chung kết hay không nên bản thân mới lo lắng như vậy.

Thấy vậy Từ Thi mới chồm lên người Thu Thanh, vô cùng thoải mái mà cất giọng, “Thua là bị phạt đấy, mày đừng có mà quên giao kèo đấy nhé.”, rồi nở nụ cười tươi như hoa muốn giúp cô lấy lại tinh thần.

“Thu Thanh - 2408, 10-3. Lê San - 2409, 10-2.”

Thu Thanh chui ra khỏi cái choàng vai của Từ Thi, sau đó mới cười lại một cái trước khi đi vào sân khi nghe thấy tiếng thông báo.

Cùng với nữ sinh có dáng vẻ cũng hoạt bát nhanh nhẹn không kém gì mình trước mặt, Thu Thanh khẽ nở một nụ cười hòa nhã, đồng thời đưa vợt đã cầm trên tay ra phía trước muốn làm động tác chào hỏi trước thi đấu.

Lê San cũng mỉm cười lại với cô, đưa vợt ra chạm vào thay cho lời chào.

Lượt giao bóng đầu tiên được quyết định bởi bốc thăm, kết quả là Lê San giao bóng trước.

Quả bóng nhỏ nhẹ được đập lên xuống tưng tưng trên bàn nhưng vẫn nằm gọn trong lòng bàn tay nhìn rất điêu luyện của Lê San, sau đó chỉ vài giây sau đã dứt khoát đập vào mặt vợt rồi bay sang.

Tiếng “cốp” khi quả bóng đập vào mặt vợt và đập xuống bàn vang lên đều đều trong không gian yên tĩnh, càng làm gợi rõ lên bầu không khí tĩnh lặng trái ngược hẳn với vẻ náo nhiệt thường thấy khi thi đấu các môn khác, chẳng hạn như trận đấu bóng rổ sáng nay.

Ở trong nhà thể nhà chất lúc này chỉ đang diễn ra trận đấu cờ vua ở góc còn lại, cùng với bóng bàn ở bên này thì là hai môn duy nhất đang tổ chức nhưng ở hai đầu xa tít nhau. Mà cờ vua cũng không phải là một môn thể thao có sự hô hào cổ vũ ồn ào, nên trong khu thể chất rộng lớn hiện đang vô cùng yên tĩnh.

Hết mười lăm phút đầu tiên sau đó, set một đã kết thúc với tỉ số 11-9, Thu Thanh tạm dẫn trước.

Bầu không khí cho đến hiện tại vẫn rất bình lặng, hai bên dường như rất khách sáo mà kết thúc set đầu tiên với toàn những đường bóng đẹp và dễ chơi.

Những cổ động viên bên ngoài vẫn tập trung dõi mắt theo từng cú đáp trả bóng qua lại, hầu hết vẫn chưa cảm thấy có gì căng thẳng lắm khi hai thí sinh cũng khá nhẹ nhàng và bình tĩnh đấu với nhau trôi qua bốn mươi phút.

Đã kết thúc set ba với tỉ số là 1-2, Lê San đang dẫn trước.

Trận này cho đến hiện tại vẫn chưa hề có dấu hiệu chuyển biến gì theo hướng lội dòng kịch tính, hay một màn dứt điểm áp đảo đối thủ và chiến thắng nhanh chóng như hai trận trong vòng loại trước đó của Thu Thanh.

Đã trôi qua già nửa thời gian trung bình của một trận đấu bóng bàn, nhìn gương mặt Thu Thanh đã bắt đầu có chút mệt mỏi.

Trái bóng bàn vẫn đập từng tiếng rõ rệt và nằm gọn trong những đường giao qua lại của cả hai. Thu Thanh vô cùng tập trung nên mãi mới tranh thủ được lúc đợi phát bóng tiếp, mà đưa tay lên gạt nhẹ tóc mái đã thấm mồ hôi trên trán đang trực chảy xuống qua một bên.

Đã gặp không ít đối thủ đáng gờm, tinh thần của cô cũng từ đó mà được rèn luyện qua không ít những trận đấu trước đây, rất hiếm khi cảm thấy bị áp bức trước đối phương. Thu Thanh vốn vẫn luôn giữ được cho mình một tâm trạng bình tĩnh hết mức có thể trong suốt trận đấu.

Nhưng lần này có lẽ là đặc biệt, cho đến thời điểm hiện tại. Ánh mắt của cô bạn Lê San này ngay từ những giây phút đầu hai người chạm nhau đã mang đến cho Thu Thanh một cảm giác không yên lòng.

Vốn đã nâng cao cảnh giác, chưa cần biết kĩ năng của đối phương đến đâu nhưng người có khả năng ảnh hưởng tới tinh thần của đối thủ như vậy thì cần phải đặc biệt cẩn thận hơn nữa.

Thu Thanh vẫn cố gắng giữ một tinh thần như vậy khi trôi qua ba set đầu. Dù đang bị dẫn trước nhưng với kinh nghiệm của một người đã thi đấu không ít năm, cô vẫn bình tĩnh chờ đợi thời cơ vượt lên.

Tinh thần thì là vậy, nhưng cơ thể thì dường như lại không nghe lời rồi. Bàn tay cầm vợt của cô đã ướt đẫm mồ hôi, trên mặt ngày càng lộ rõ vẻ kiệt sức dù chỉ là thoáng qua và vẫn luôn được cô kìm lại rồi giấu đi.

Nhưng những điều này không lọt ra được khỏi mắt của đám Từ Thi.

Vụt một cái, Thu Thanh đã sơ suất để trượt một quả khỏi vợt, bóng rơi xuống đất. Làm điểm số trong set bốn của cô tiếp tục bị tụt xuống, Lê San đã tiến đến điểm 10 trước.

Chỉ cần bị mất một điểm này nữa thôi là Thu Thanh sẽ thua.

Lúc này Từ Thi mới không nhịn được nữa mà hơi nghiêng sang Hàn Vân nhỏ giọng, “Không biết Thanh Thanh nó có ổn không nhỉ, tự dưng tao thấy hơi lo.”

Điều này là vô cùng thật lòng của Từ Thi, và hẳn là Hàn Vân cũng đang cảm thấy như vậy nên mới có thể nhìn thấy khuôn mặt dần không giấu vẻ căng thẳng, mà kể cả khi thi đấu bản thân cũng còn không thể hiện ra của cô nàng.

Sau đó chỉ nhẹ giọng đáp lại, “Tao cũng không biết.”, trong khi mắt vẫn luôn dõi theo từng cử động của Thu Thanh.

Ánh mắt của Lê San trước quả quyết định này bỗng hướng tới nhìn thẳng vào Thu Thanh.

Cả hai dường như đang giao lưu bằng mắt với nhau, những lời mà chỉ có hai người mới hiểu được, ngay trước quả quyết định này.

Khiến ngay lập tức tạo nên một khoảng lặng, trong khi cờ vua bên kia lại vừa có tiếng reo hò có vẻ là vừa mới kết thúc một trận và có người thắng cuộc được đi tiếp, tuy không lớn nhưng vẫn là đối lập với sự yên tĩnh không một tiếng động ở bóng bàn bên này vào thời điểm hiện tại.

Lê San chợt nhếch khóe miệng cười một cái, rồi đồng thời vung tay phát bóng sang, đường bóng đi chệch sang trái, nếu không để ý sau khi bị phân tâm bởi ánh nhìn vừa rồi thì chắc chắn sẽ để lỡ.

Nhưng Thu Thanh đã thành công đón được, cô mạnh tay đánh trả bóng một cách vô cùng dứt khoát vào một góc hiểm mà Lê San không để ý và kịp thời đỡ được.

Rồi dễ dàng dứt khoát thêm một quả nữa ở lượt phát sau, kéo điểm lên 11-10, thắng set này.

Tỉ số sau bốn set đấu đang là 2-2.

Sau đó là khoảng thời gian đổi bên và nghỉ một phút, Thu Thanh mới tạm thời thấy nhẹ nhõm một chút mà bước ra bàn nghỉ ngơi.

Còn đang đưa mắt tìm túi đựng đồ của mình thì bất ngờ bị một chiếc khăn bông chùm lên đầu, làm cô không khỏi giật mình ngơ ra vài giây rồi mới ló mặt ra.

Thì thấy Hàn Vân và Từ Thi đã đứng trước mặt mình.

Từ Thi đưa chai nước tới trước mặt cô, “Này.”

Thu Thanh chỉ “Ừm” một tiếng rồi nhấp luôn một ngụm, sau đó cầm khăn bông lên xoa nhẹ mấy sợi mái rủ trước mắt, rồi lại cầm chặt khăn trong tay. Nhưng chỉ là để thấm mồ hôi thôi, người ngoài nhìn vào không biết có khi còn tưởng tinh thần cô không ổn định đang bực tức gì đó nữa.

Thời gian nghỉ chỉ có một phút, không nhiều, nhưng cả ba đều im lặng.

Cả Hàn Vân và Từ Thi trong đầu có lẽ đều đã dự sẵn mấy lời như “Đừng hoảng, cứ bình tĩnh đi.” hay “Mày sẽ làm được mà.”, nhưng lúc này thì cả hai vẫn là không thể mở miệng được, chỉ biết nhìn chằm chằm vào thân hình bé nhỏ đã thấm mệt thấy rõ trước mặt kia.

Ngay sau đó Thu Thanh bỗng bật cười một tiếng, làm cả hai cũng giật mình ngơ ngác, nghĩ không phải cô bạn này căng thẳng đến nỗi tinh thần không ổn định thật rồi đấy chứ.

“Bình tĩnh đi.”

Không ngờ ba từ này lại được phát ra từ chính miệng của Thu Thanh, đều khiến hai người kia bất ngờ không nói lại được gì trong chốc lát.

Đến khi sắp hết thời gian nghỉ rồi, Thu Thanh mới đặt khăn và chai nước xuống quay người trở vào, với khuôn mặt dường như đã bình tĩnh hơn nhiều.

“Thanh Thanh.”

Nhưng cô còn chưa bước đi được bao xa thì đã bỗng bị tiếng gọi từ đằng sau kéo dừng lại.

Dù không cần nhìn cô cũng có thể nhận ra được giọng nói này là của ai, quay đầu thấy Hàn Vân đứng đó đang nhìn mình không dứt với ánh mắt có chút phức tạp, Thu Thanh cũng chằm chằm nhìn lại hết sức tập trung.

Rất ít khi Hàn Vân gọi tên cô, nên vừa nãy nghe thật khiến cô cảm thấy có chút không quen.

Có lẽ cũng bởi cả hai vốn luôn ở bên cạnh nhau, chỉ cần nói một câu thôi đối phương cũng đã ở bên cạnh nghe thấy rồi, nên Hàn Vân cũng chưa từng phải đứng từ xa mà gọi tên cô như thế này bao giờ.

Ngay trước khi trọng tài thông báo đã hết thời gian nghỉ, Thu Thanh mới hơi nghiêng đầu, nói rõ ràng từng chữ, “Yên tâm, tao sẽ không khóc nữa đâu.”, rồi khẽ nở một nụ cười mỉm nhẹ nhàng, vài giây sau đó mới quay người đi.

Hàn Vân có chút sững người lại trước lời này, chỉ biết ngẩn ngơ nhìn theo cô đã trở lại trước bàn đấu.

Trong lòng dường như ngay lập tức hiện lại hình ảnh cô bé nhỏ nhắn ngồi cúi gằm mặt xuống ở bên cạnh ngày ấy, trong lòng bất giác dâng lên cảm giác hoài niệm vô cùng.

Sau đó mới không nhịn được mà nghĩ, cô bé ngồi thút thít một mình ngày nào ấy, có lẽ từ lâu đã không còn yếu đuối nữa rồi.

Set đấu cuối cùng sau đó tốn mất hai mươi phút nữa.

Kĩ năng thi đấu của Lê San quả không tầm thường, nếu không thì đã không vào được đến bán kết cả khối và lừa được Thu Thanh không ít lần.

Quả cuối cùng ấy Thu Thanh dự đoán sai hướng bóng tới, khoảnh khắc bóng rơi xuống chạm đất, đánh dấu trận đấu đã kết thúc.

Với tỉ số 2-3, Lê San thắng chung cuộc và đi vào chung kết.

Thời khắc này quả là đã được chờ đợi từ lâu, tiếng reo hò liền ngay lập tức vang lên như sấm trước chiến thắng của nữ sinh lớp 10-2.