“Không phải mấy tháng gần đây anh rất bận sao? Sao trưa hôm nay lại về nhà?”
“Dù có bận đến đâu, anh cũng muốn về. Thằng bé là do anh quyết định tạm thời nhận nuôi, không thể để em một mình chăm sóc được.”
“Nguyện Nguyện rất ngoan, chăm sóc nó cũng không mệt mỏi gì.” Bạch Thanh Niên nói: “Nhưng việc nhận nuôi này... em vẫn cảm thấy không ổn. Dù thằng bé rất đáng yêu, nhưng phía bố mẹ em chưa chắc đã không đồng ý. Lỡ đâu khéo quá hóa vụng, họ sẽ càng ghét anh.”
“Dù không có chuyện này, họ cũng đã không thích anh rồi.” Cố Tà Phong thở dài: “Ôi, em nói xem, chồng em vừa đẹp trai vừa giàu có, sao trong mắt bố mẹ, anh lại chẳng là gì cả?”
“Đó là do anh tự gây ra.” Bạch Thanh Niên không nói tiếp: “Thôi, anh mau đi làm đi.”
“Hôn một cái.”
Cố Tà Phong cao hơn Bạch Thanh Niên một cái đầu, dễ dàng vươn tay ôm cậu vào lòng, nhưng còn chưa kịp hôn thì tiếng chuông cửa đã vang lên dồn dập.
Cố Tà Phong nhíu mày, không muốn quan tâm, muốn tiếp tục hôn người trong lòng, nhưng Bạch Thanh Niên đẩy anh ra rồi đi mở cửa.
Kết quả sợ cái gì thì cái đó đến, vừa mới nói bố mẹ sẽ không đồng ý, Bạch Thanh Niên mở cửa liền thấy mẹ mình đứng ở bên ngoài.
Bạch Thanh Niên ngạc nhiên: “...Mẹ, sao mẹ lại đến đây?”
Bạch Thanh Niên và Cố Tà Phong đã hẹn hò vài năm, nhưng gia đình hai bên đều không thực sự đồng tình với mối quan hệ của hai người.
Nhà họ Cố thực ra còn tương đối ổn, luôn đối xử với Bạch Thanh Niên một cách chu đáo và lịch sự. Nhưng, phía gia đình Bạch Thanh Niên lại quả quyết phản đối.
Mẹ Bạch không thích Cố Tà Phong chút nào, cảm thấy anh không vừa mắt mình ở mọi khía cạnh. Trong mắt mẹ Bạch, ngay cả việc Cố Tà Phong hít thở cũng là sai.
Buổi sáng, Bạch Thanh Niên đưa bé con đến bệnh viện, không may bị một người quen của mẹ Bạch nhìn thấy. Khi mẹ Bạch biết chuyện, bà vô cùng lo lắng, cho rằng hai người họ thực sự nhận nuôi một đứa trẻ.
Bà không gọi điện mà trực tiếp đến tận nhà.
Ban đầu, bà chỉ muốn nói chuyện riêng với Bạch Thanh Niên, nhưng không ngờ Cố Tà Phong cũng ở đó. Khi thấy Cố Tà Phong, khuôn mặt mẹ Bạch hiện rõ vẻ tức giận.
Mẹ Bạch nói với giọng không mấy dễ nghe: "Làm sao, mẹ đến thăm con cũng không được à?"
"Không phải vậy, mẹ vào nhà đi ạ."
Bước vào nhà, mẹ Bạch nhìn thấy nhiều đồ của trẻ nhỏ trong phòng khách, trên ghế sofa còn có hai bộ quần áo của trẻ con.
Bà tức giận hỏi: "Đây là cái gì? Hai đứa thật sự lén lút nhận nuôi một đứa trẻ à?"
P/s: Nếu yêu thích truyện xin hãy đề cử Ánh Kim, bấm theo dõi truyện, đánh giá 10 sao làm động lực cho nhóm ra chương nhanh hơn nha