Trương Cẩn Y thờ thẫn đứng trước cửa nhà, cô ấn vân tay để mở cửa. Vô hồn đi vào trong, cô dường như không thể tin mình gặp lại Vu Bách Điền ở nơi này. Trong lòng đột ngột rối cả lên, cô không biết phải làm thế nào. Ngay lúc đó người Trương Cẩn Y nghĩ tới là Đàm Cảnh Nghi. Cô không nhịn được nữa, liền lấy điện thoại gọi cho Đàm Cảnh Nghi một cuộc. Đầu dây bên kia liền trả lời
[ Alo...Cẩn Y? ]
[ Anh có tiện nói chuyện một chút không? ]
[ Tất nhiên ]
[ Em gặp lại Vu Bách Điền rồi ]
[ Cái gì? Vu Bách Điền? Cậu ta xuất hiện rồi?]
Quan điện thoại Trương Cẩn Y cũng cảm nhận được sự bất ngờ và lo lắng của Đàm Cảnh Nghi, lúc đó cô mới cảm thấy bình tâm một chút
[ Đúng vậy ]
[ Em và cậu ấy đã nói chuyện? ]
[ Không....Anh ấy muốn nói chuyện nhưng em không muốn nghe ]
[ Vậy hiện tại em ổn chứ? ]
[ Có chút rối lòng. Nhưng bây giờ em bình tĩnh lại một chút rồi ]
[ Có chắc là sẽ ổn? ]
[ Chắc không sao đâu. Đàm tiên sinh anhđừng quá khẩn trương ]
[ Còn đùa được là ổn rồi!!! Có chuyện gì cứ gọi cho anh nhé ]
[ Vâng ]
Kết thúc cuộc trò chuyện Trương Cẩn Y mới thực sự ổn. Cô tắm rửa, ăn nhẹ một chút rồi nằm trên giường. Cô không sao vào giấc ngủ được. Quá khứ của 8 năm trước lại ập về như mới hôm qua. Dù đã buông bỏ nhưng khi gặp lại người cũ, những câu hỏi thắc mắc năm xưa cô vẫn muốn làm rõ. Thế nhưng trước mặt người đó cô lại không muốn đối diện
Làm sao cô có thể quên dễ dàng cái ngày đau lòng đó. Ngày mà ngay cả ông trời cũng buồn, cũng khóc cùng cô. Ngày mà cô nhếch nhác nhất, ngày mà cô không quan tâm ánh nhìn của mọi người xung quanh mà ngồi xuống trước rạp phim khóc nức nở. Ngày mà cô không bài xích chấp nhận đi cùng với người mình không thân thiết chỉ vì ý thức dần đánh mất, chẳng khác nào như một con rối. Thời điểm đó đến bây giờ khi nhớ lại Trương Cẩn Y còn thấy uẩn khúc. Cô đã làm điều gì sai để Vu Bách Điền ra đi không lời từ biệt. Suy cho cùng mọi người ai cũng biết anh bay về nước Mỹ định cư cùng gia đình, chỉ có cô là ngốc nghếch tin anh, chờ đợi anh dù anh không tới.
Trương Cẩn Y sẽ chẳng bao giờ quên những chuỗi ngày sau đó cô đã đánh mất bản thân thế nào, sống vô hồn, tác phẩm cô tạo ra không có chút sáng tạo tư duy, tuột dốc khiến ai cũng ngỡ ngàng. Cô sẽ chẳng bao giờ quên bản thân đã làm quen với rượu rất nhiều rồi say xỉn lái xe chạy tới căn penthouse của người ta vừa nhìn vừa khóc. Suốt quãng thời gian đó chưa bao giờ cô từ bỏ đứng nhìn căn penthouse vì chỉ mong 1 lần có thể thấy được ánh đèn nơi đó được thắp sáng. Để rồi cô được gì? Đổi lại là sự block lạnh lùng của anh trên Wechat Weibo. Đổi lại bức ảnh anh nắm tay người con gái khác cùng nhau check in tại xứ sở cờ hoa? Hay đổi lại một Trương Cẩn Y yếu đuối lẩn trốn mọi người xung quanh để tìm 1 góc xó xỉnh trong trường vừa nghe bản nhạc buồn vừa nhớ đến anh mà nước mắt không ngừng tuôn trào? Và rồi đổi lại một Trương Cẩn Y tự mình đối xử tệ bạc với bản thân mình...không ăn không uống để rồi bất lực ngất lịm đi?
Ngay lúc được người giấu mặt giúp đỡ 1 lần nữa đưa cô vào phòng y tế, Trương Cẩn Y cảm thấy bản thân mình buồn cười vô cùng, ngay cả sự tự tôn, danh dự cũng buông xuôi. Cô luôn liên tưởng tốt về anh, mọi thứ tốt đẹp diễn ra xung quanh cô, cô đều nghĩ do Vu Bách Điền tạo ra. Nhưng không ngờ ngay cả bàn tay vươn ra giúp đỡ cô vào những lúc cô bần cùng nhất lại là người khác. Ngay lúc cô khó khăn vì bà dì hành hạ lại là người giấu tên giúp cô...nhưng người đó mãi mãi chẳng thể nào là Vu Bách Điền
Trương Cẩn Y thao thức trong đêm dài với ngỗn ngang những suy nghĩ. Đã lâu lắm rồi cô mới lại thao thức thế này và thật nực cười vì lí do thao thức lại trước sau như một