Đến học đường, quả nhiên phu tử đã giúp các học sinh của ông chuẩn bị tốt chuyện thi huyện, Cố Chiêu và Tống Trạch báo danh cùng nhau, đương nhiên cho dù bọn họ không báo danh thì phu tử cũng sẽ kêu bọn họ đến. Chuyện ngoài ý muốn năm kia khiến phu tử cảm thấy rất đáng tiếc, ông tin rằng lúc này hai học sinh của ông nhất định có thể thi đậu.
Nhưng mà so với Tống Trạch, tính cách người học trò Cố Chiêu này của ông có hơi không được tập trung, cần có ông và Tống Trạch trông chừng nhiều chút. Phu tử nhìn Cố Chiêu, hận rèn sắt không thành thép mà nói: “Tranh thủ khoảng thời gian cuối cùng này mà ôn tập đàng hoàng cho ta, đừng có suốt ngày ham chơi nữa, chờ sau khi thi xong rồi thì ngươi muốn chơi như nào cũng được.”
Cố Chiêu cạn lời, nhìn trời, hắn cả ngày chỉ nghĩ chơi bời chỗ nào chứ, rõ ràng là hắn đã học xong toàn bộ nội dung cần học từ sớm rồi, không đi chơi thì còn làm gì nữa? Ấy vậy mà lão sư lại cho rằng đấy là tội ác tày trời, mỗi lần nhìn thấy hắn là lại phải nhắc nhở vài câu.
“Ta biết rồi, phu tử, ta nhất định sẽ chăm chỉ đọc sách, chuẩn bị tốt để thi mà.”
“Ừm, đi xuống đi.”
Còn lâu Tống Trạch mới tin Cố Chiêu sẽ thành thật nghe lời, cái tính cách kia của hắn chính là do cha mẹ hắn cưng chiều mà ra. Quả nhiên, đến giữa trưa, Cố Chiêu đã rời khỏi học đường, còn nhờ Tống Trạch bao che cho, nói rất nhanh sẽ trở về, Tống Trạch còn có thể nói gì được nữa.
Tuy rằng tính cách Cố Chiêu không được tập trung, lại còn ham chơi, nhưng Tống Trạch hiểu rất rõ, Cố Chiêu không hề ngu ngốc một chút nào. Nếu như hắn thật sự muốn nỗ lực học tập thì ngay cả chính mình cũng không so được, Tống Trạch biết, chỉ cần không phát sinh chuyện ngoài ý muốn thì lần này ắt hẳn Cố Chiêu sẽ vượt qua thi viện, cho nên đối với hành động lần này hắn cũng chỉ có thể mắt nhắm mắt mở.
Cố Chiêu thường xuyên lượn lờ ở trấn trên, nhưng lần này mục đích của hắn không giống như trước, hắn muốn tìm ra thứ gì đó có thể giúp mình kiếm tiền.
Phơi nắng, cảm thụ sức sống bừng bừng của trấn nhỏ, Cố Chiêu cực kỳ thích ý, nếu như không phải vì cha mẹ, không phải vì bên cạnh có một viên bom không hẹn giờ là nữ chính trọng sinh Cố Trân, còn có cảm giác kỳ lạ do giác quan thứ sáu đem lại, Cố Chiêu rất nguyện ý làm một người dân nhỏ bé bình thường, nhiều nhất là thi lấy cái danh tú tài. Nếu như Tống Trạch không bị Cố Trân lôi kéo, thì hắn lại được ôm đùi thêm một thủ phụ đại thần tương lai, so với mạt thế thì cuộc sống này giống hệt như thiên đường vậy.
Lúc hắn đi đến trước một tửu lầu, nghe thấy có người khách kêu: “Tiểu nhị, mang một phần bạch ngọc đậu hũ lên đây.”
“Khách quan, hôm nay đã bán hết bạch ngọc đậu hũ rồi, mời ngày mai lại đến.”
“Mới đó mà đã bán hết rồi? Sau có ngươi không nhập từ huyện thành về nhiều một chút?”
“Ai, vậy thì cũng phải chờ phía đậu hũ phường trong huyện có nhiều đậu hũ hơn để cung cấp cho chúng ta mới được, mỗi ngày chỉ có một chút như vậy thôi, đây còn là do nhờ vào quan hệ nên mới nhập được đó.”
Cố Chiêu trợn tròn mắt. Đậu hũ! Đậu hũ tốt nha!
Đại Chu triều này không phải là bất cứ triều đại nào mà hắn biết trong lịch sử, đương nhiên dù là kiếp trước thì hắn cũng chẳng biết đậu hũ bắt đầu được phát minh ra từ triều đại nào, nhưng hiện tại, rõ ràng là thời gian đậu hũ xuất hiện chưa dài, được rất nhiều người tôn sùng. Cẩn thận nghĩ lại một chút, đúng là cả thị trấn này chẳng có nhà nào làm và bán đậu hũ cả, đều phải nhập từ huyện thành, hơn nữa còn được đặt một cái tên rất hay gọi là bạch ngọc đậu hũ, nghe thôi đã thấy “nhã”.
Tuy rằng mở phường làm đậu hũ cũng vất vả nhưng dù sao cũng tốt hơn so với làm ruộng, đối với Cố gia bây giờ mà nói thì đó cũng là một con đường để phát tài.
Nhưng hiện tại không được, hắn phải chờ Cố Trân làm náo loạn, phân gia xong rồi mới nói ra được. Nếu như Cố Trân không làm loạn thì hắn cũng nguyện ý để nhà nhị ca gia nhập vào việc làm ăn này, nhưng có khả năng đó sao? Hắn chẳng hề xem trọng cô cháu gái Cố Trân này một chút nào.
Lúc trở lại học đường, quả nhiên không bị phu tử phát hiện, tâm tình Cố Chiêu lại càng tốt hơn, hiệu suất đọc sách cũng tăng lên không ít.
Danh sách thi huyện đã được xác định, cuối buổi học phu tử đã giúp bọn họ khoanh vùng ôn tập một số bài trọng điểm, vì thế mọi người đều hăng hái vùi đầu học tập, không một ai thầm thì to nhỏ với nhau.
Mặt trời xuống núi, Cố Chiêu cùng Tống Trạch cùng nhau về nhà.
Vừa về đến nhà Triệu thị đã pha cho Cố Chiêu một cốc nước đường, ở trong mắt lão thái thái, tiểu nhi tử đọc sách rất vất vả, đương nhiên cần phải bồi bổ. Bao đường này là lúc ăn tết nhị khuê nữ đưa tới, lão thái thái vẫn luôn cất giấu, thỉnh thoảng mới pha một cốc cho tiểu nhi tử bồi bổ.
Nhìn thấy cốc nước đường đỏ, theo thói quen trong quá khứ, trong đầu Cố Chiêu lại một lần nữa hiện ra một đạo linh quang, hắn lại tìm được một con đường để phát tài khác, đường trắng.
Ở thời đại này, đường chính là một vật xa xỉ, nhị tỷ gả đến một nhà giàu có nên đến dịp lễ tết đầu năm mới biếu tặng được một bao đường đỏ nửa cân, đó cũng đã là một phần lễ vật rất quý rồi. Đường đỏ thôi mà đã như vậy càng đừng nói đến đường trắng trông giống như tuyết, phỏng chừng chỉ có những hộ phú quý mới có thể hưởng thụ được.
Cố Chiêu quyết định chờ đến khi đi huyện thành tham gia thi huyện sẽ khảo sát thị trường trước một chút, nhất định có thể kiếm được một số bạc. Về phần phải tẩy màu cho đường đỏ như thế nào, số sách trong không gian của Cố Chiêu có viết về quy trình này, cũng có cả phương pháp làm đậu hũ, cho dù không có, hồi Cố Chiêu còn ở cô nhi viện cũng đã từng giúp đầu bếp trong viện làm đậu hũ, cũng không đến mức không biết cách làm.
Trên mặt Cố Chiêu lộ rõ sự vui sướиɠ, lại cúi đầu uống một ngụm nước đường, hắn không thể lãng phí tâm ý của mẹ mình được. Vừa ngẩng đầu lên đã nhìn thấy đứa cháu trai nhỏ Cố Nghĩa cách đó không xa đang ngậm ngón tay, hai mắt trông mong nhìn hắn, à không, nhìn cốc nước đường trong tay hắn.
Cố Chiêu có thêm ký ức một đời và tâm hồn của người trưởng thành, thật sự không thể mặt dày mà uống nước đường một mình để cháu trai nhỏ đứng bên cạnh thèm thuồng chảy nước miếng nhìn được, Cố Chiêu nghiêng đầu, vẫy vẫy thằng nhỏ tới. Cố Nghĩa 6 tuổi, nhìn trái nhìn phải, lập tức vui mừng chạy vào, ôm chặt lấy chân Cố Chiêu, lấy lòng cười với hắn: “Tiểu thúc ~”
Trong giọng nói còn mang theo chút nũng nịu khiến Cố Chiêu nghe được vui vẻ không thôi: “Tới đây, chúng ta lén lén uống, không để cho người khác biết, được không?”
Cố Nghĩa lập chức che miệng: “Ta không nói, tiểu thúc thật sự cho ta uống sao?”
“Đương nhiên, tiểu thúc lừa ngươi làm gì, mau uống đi, cẩn thận, đừng để nãi ngươi thấy được.”
Cố Nghĩa lập tức vui mừng thò qua, uống một ngụm nhỏ, hương vị ngọt ngào khiến nó vui như muốn bay lên trời vậy. Uống một ngụm xong nó lại ngẩng đầu lên nhìn tiểu thúc một cái, thấy tiểu thúc ra hiệu lại uống một ngụm nữa, cứ thế, sau khi uống được một nửa, Cố Nghĩa lại không chịu uống nữa.
“Tiểu thúc uống đi, nãi nói tiểu thúc cần phải bồi bổ thân thể, tiểu thúc uống vào rồi sẽ không bị bệnh nữa.”
“Được, chờ tiểu thúc có tiền rồi sau này sẽ mua đồ ăn ngon cho Nghĩa nhi.”
“Được ~”
Tiểu bối Cố gia không ai là không thèm nước đường, ngay cả người lớn cũng thèm, nhưng đối với mấy đứa cháu gái nhà nhị ca, Cố Chiêu lại không có cách nào đối xử giống như đối xử với Cố Nghĩa được. Cũng vì thế, đến lúc ăn cơm tối Liễu thị lại bắt đầu làm loạn lên. Đương nhiên, cách nàng làm loạn không giống với người khác, nàng bày ra bộ dáng như bị người ta bắt nạt, tỏ vè mình cực kỳ đáng thương nhìn lão thái thái, lại ôm bụng của chính mình nói: “Nương, bảo nhi trong bụng ta cũng muốn uống nước đường, nha đầu Trân nhi kia cũng cần phải bồi bổ, đường đỏ là bổ huyết nhất.”