Sau Khi Xuyên Thành Pháo Hôi Ta Cùng Vai Ác HE

Chương 5 (2)

Lai Đệ cùng Chiêu Đệ không dám nói lời nào, chỉ dám liếʍ liếʍ miệng của chính mình, co đầu rụt cổ ngồi một chỗ. Tuy rằng cũng rất khát vọng nhưng các nàng biết chính mình căn bản sẽ không có phần.

Lão thái thái còn chưa phát hỏa thì đại tẩu Tiểu Triệu thị đã lên tiếng cười nhạo trước: “Còn chưa sinh ra mà đã coi như của quý như thế, người làm mẹ thì đòi uống thuốc dưỡng thai, con gái thì lại phí tiền mua thuốc, chẳng biết đang yên đang lành nó phải chạy lên núi làm gì.”

Liễu thị cắn môi, sắc mặt trắng bệch, bộ dáng hệt như đang bị bắt nạt, nhỏ giọng oán giận nói: “Là do bụng ta có hơi không thoải mái nên mới muốn bồi bổ, ta cũng muốn sinh cho nương thêm một đứa cháu trai mà.”

Cố Trân đột nhiên vọt vào, dáng vẻ cực kỳ cảnh giác: “Các ngươi lại muốn làm gì? Các ngươi lại bắt nạt nương ta. Chỉ vì nương ta chỉ sinh ba đứa con gái, không sinh con trai nên ở cái nhà này mới bị đại bá nương khi dễ, nãi cũng bất công, cha, ngươi có nhìn thấy không vậy? Dựa vào đâu mà tiểu thúc được uống nước đường còn nương ta muốn uống một ngụm để bồi bổ thân mình thôi cũng bị đại bá nương mắng?”

Lão gia tử cùng Cố lão đại Cố lão nhị đi vào từ phía sau, sắc mặt Cố lão đại thật sự khó coi, tức phụ hắn bắt nạt đệ muội khi nào, lại còn bị cháu gái quở trách như vậy? Sắc mặt của Cố lão nhị cũng khó coi hệt như vậy, đi tới muốn tát cho Cố Trân một cái.

Còn chưa tát, Cố Trân đã thét chói tai trốn ra phía sau lưng Liễu thị, cũng kêu lên: “Cha, ngươi dứt khoát đánh chết ta cho rồi đi, dù sao ta cũng chỉ là một đứa con gái, ở trong mắt cái ngươi chỉ là bồi tiền hóa, có ăn ngon uống tốt gì cũng chẳng đến phần chúng ta!”

“Ngươi nói bậy gì đó, mau xin lỗi nãi và đại bá nương ngay!” - Cố lão nhị tức đến thở hổn hển, Lai Đệ Chiêu Đệ sợ tới nỗi ôm chặt lấy nhau.

Lão thái thái cũng mắng: “Cái con nhóc này muốn tìm đường chết đấy à, sống yên ổn không muốn muốn tạo phản đúng không? Cố gia chúng ta không chấp nhận được loại như ngươi, không muốn ăn cơm thì cút về phòng đi.”

“Đủ rồi! Mau ăn cơm đi, ai muốn làm loạn thì giống như lời nãi các ngươi nói, cút hết về phòng, không muốn ăn thì đừng ăn, ăn một bữa cơm thôi cũng không được yên ổn!” - Lão gia tử cũng phát hỏa.

Lúc này Cố Trân mới không tình nguyện im miệng, lại làm loạn nữa thì khả năng sẽ bị đói bụng, nhưng nàng vẫn hung hăng trợn mắt trừng Cố Chiêu cùng Cố Dao một cái.

Cố Chiêu đau đầu, quả nhiên có nữ chủ trọng sinh ở đây, Cố gia này không thể có ngày yên bình, xem ra hắn phải đi vào trong huyện ở một thời gian trước, như thế cũng thuận tiện cho việc buôn bán đường trắng. Nếu còn ở trong nhà thì ngay cả ăn cơm, ngủ, đọc sách cũng chẳng được yên ổn.

Cố Dao cũng không thể hiểu được, không biết vì sao lại khiến đường muội Cố Trân này ghét mình như vậy. Kệ đi, dù sao từ trước đến nay đường muội này đã chẳng thích nàng, Cố Dao yên lặng ngồi cạnh mẹ nàng, chờ nãi chia thức ăn.

Sau khi ăn cơm tối xong, Cố Chiêu đi đến phòng cha mẹ, thời tiết còn lạnh, hai lão đã sớm lên giường, cũng không muốn lãng phí đèn dầu.

Nhìn thấy tiểu nhi tử đến, lão thái thái vội bảo hắn cởi giày chui vào ổ chăn làm ấm chân, Cố Chiêu cũng không ngại ngùng, ngồi xuống cạnh giường.

Trong lòng lão gia tử hiểu rõ: “Là vì chuyện thi huyện đúng không. Cha và nương ngươi đã chuẩn bị bạc cho ngươi rồi, nương Chiêu nhi à, đem số bạc kia đưa cho Chiêu nhi đi.”

“Ai, việc này không cần lão nhân ngươi phải nói.” - Lão thái thái lấy từ trong cái rương ở đầu giường ra một túi tiền, nhét vào trong tay Cố Chiêu: “Đây là mười lượng bạc, nếu như không đủ thì lại nói với nương.”

“Đủ rồi, đủ rồi.” - Trong lòng Cố Chiêu hiểu rõ, lấy số bạc này ra, những người khác ở Cố gia đều sẽ nhìn chằm chằm, nếu như lần này hắn vẫn không thi đậu thì ngay cả đại ca cũng sẽ có ý kiến. Cố Chiêu là đệ đệ của hắn nhưng Cố Nhân và Cố Nghĩa là con trai ruột, dù thế nào cũng phải lo cho con mình nhiều hơn, đây cũng là chuyện thường tình.

Cố Nghĩa đã đến tuổi đọc sách, Cố Nhân lại muốn lấy vợ, bất kể là việc nào thì cũng cần phải tiêu không ít bạc, áp lực của Cố Đại Ngưu cũng rất lớn.

“Cha, nương, ta có chuyện muốn nói với các ngươi, ta muốn vào trong huyện ở trước một thời gian, ở đó yên tĩnh, nhà mình quá ồn ào, không có cách nào tĩnh tâm mà đọc sách được.”

Mày lão thái thái nhướn thẳng: “Đều tại con nhóc con nhà lão nhị kia, các nàng còn muốn làm loạn nữa thử xem nương có xé xác các nàng ra không.”

Lão gia tử thở dài, hắn đã đến tuổi này rồi, muốn trợ cấp cho tiểu nhi tử thì cũng phải dựa vào lão đại và lão nhị, muốn bọn họ cam tâm tình nguyện giống như mình rất khó, càng ngày sẽ càng nhiều bất mãn, chỉ dựa vào lão bà tử thì không thể áp xuống được.

Cho nên, lão gia tử nghĩ nghĩ một chút, đồng ý: “Vậy cứ theo lời Chiêu nhi ngươi đi. Số bạc này có đủ dùng không?” - Vào trong huyện ở thì cần phải tìm phòng trọ, hơn nữa cũng phải ăn cơm, chẳng phải sẽ tiêu bạc như nước chảy hay sao.

“Đủ, đủ, cha yên tâm, sau này nhất định nhi tử sẽ kiếm một đống lớn bạc về hiếu kính ngươi và nương, các ngươi cứ chờ mà hưởng phúc của nhi tử đi.” - Cố Chiêu vội vàng cự tuyệt, không muốn cha mẹ phải lấy bạc ra nữa. Chỉ là, hiện tại hắn cũng rất bất đắc dĩ, số bạc này vừa hay có thể dùng làm vốn để khởi nghiệp.

Vừa nghe thấy lời này, mặt lão thái thái lập tức trở nên hớn hở, ngay cả biểu tình của lão gia tử cũng giãn ra. Ai mà không thích nghe lời hay, những lời tiểu nhi tử nói lại đặc biệt xuôi tai, chẳng trách sao bọn họ lại thiên vị tiểu nhi tử như thế.