"Vậy ý con là tiểu thúc thi đậu kỳ thi huyện rồi sao?"
"Thi đậu thì thi đậu thôi nhưng kém xa Tống Trạch ca, hơn nữa phải thi đậu thi Hương mới có thể trở thành tú tài."
"Tống Trạch? Hình như ta nghe người ta nói án thủ kỳ thi huyện chính là Tống Trạch?"
"Đúng vậy, Tống Trạch ca là án thủ kỳ thi huyện, sau này chưa biết chừng còn là án thủ thi Hương và thi Hội. Tống Trạch ca không giống tiểu thúc, hắn ta là người có bản lĩnh thật sự."
"Tống Trạch lợi hại như vậy sao?" Cố Nhị Ngưu nghe xong thì rất động lòng, nếu là trước đây lời con gái nói hắn ta sẽ không để tâm nhưng bây giờ thì khác. Khoảng thời gian này Cố Trân kiếm được nhiều tiền hơn cả đời hắn ta kiếm được cho nên lời Cố Trân nói đối với hắn ta càng ngày càng có trọng lượng.
Hắn ta hy vọng sau này nhi tử của mình cũng giống như Tống Trạch, cũng có thể khiến hắn ta trở thành cha của án thủ. Nghĩ đến đây ánh mắt của Cố Nhị Ngưu sáng rực.
Hai người mãi đến chiều tối mới về đến thôn, lúc này vẫn có người ra vào Cố gia. Cố Chiêu thi được thành tích tốt, khả năng thi đậu tú tài rất lớn cho nên mọi người muốn thân thiết với Cố gia hơn, ngoài ra còn muốn làm mai cho Cố Chiêu.
Trước kia mọi người cho rằng Cố Chiêu tay trói gà không chặt lại được người già nuông chiều. Tuy rằng tướng mạo không tồi nhưng bởi vì lão thái thái quá kén chọn cho nên gần như không có ai đến Cố gia làm mai cho Cố Chiêu. Nhưng hiện tại thì khác, gả vào Cố gia sau này có thể trở thành nương tử của tú tài, chuyện tốt như vậy chắc chắn không thể chậm chân hơn người khác.
Nhìn thấy Cố Nhị Ngưu giờ này mới về, có người kinh ngạc nói: "Nhị Ngưu, khoảng thời gian này ngươi suốt ngày không ở nhà bận rộn chuyện gì thế? Ngươi có biết tiểu đệ ngươi thi đậu kỳ thi huyện rồi không? Còn thi đậu hạng năm nữa."
Cố Nhị Ngưu rất muốn nói thi đậu kỳ thi huyện thì có gì ghê gớm, kết quả nghe thấy hạng năm? "Thật sự là hạng năm sao?"
"Đúng vậy, Cố Chiêu nhà ngươi hạng năm, Tống Trạch là án thủ, hạng nhất."
Cố Trân đứng phía sau cũng khẽ kêu lên một tiếng, kỳ thi huyện lần này Cố Chiêu lại thi đậu hạng năm? Tại sao lại khác biệt như vậy?
Nhưng Cố Trân đã tự an ủi cho dù Cố Chiêu thi đậu hạng năm, cho dù y cướp được vị trí án thủ của Tống Trạch thì đã sao? Nói y không có số mệnh thi đậu tú tài thì chính là không có số mệnh thi đậu tú tài.
Lúc này Cố đại ca và Cố Nhân đang ở nhà, rất vui mừng vì Cố Chiêu thi đậu kỳ thi huyện. Ngay cả Cố Nhân luôn tỏ thái độ lạnh nhạt với tiểu thúc hôm nay cũng nở nụ cười, hắn ta biết rất rõ nếu tiểu thúc thật sự thi đậu tú tài thì hắn ta chính là cháu trai của tú tài, thân phận cũng sẽ khác hẳn.
Trong số những người này chỉ có Cố Nhị Ngưu và Cố Trân sắc mặt không được tốt khiến người dân nhìn thấy cũng phải kinh ngạc, khó hiểu hỏi: "Đệ đệ ngươi thi đậu kỳ thi huyện, Nhị Ngưu, ngươi không vui sao?"
Cố Nhị Ngưu giật mình, vội vàng nở nụ cười: "Vui, đương nhiên là vui, ta vui đến ngây người."
Nói xong hắn ta kéo con gái quay về phòng, sợ bị người ta nhìn ra manh mối.
Nhưng mọi người vẫn cảm thấy thái độ của hai cha con rất kỳ quái, hoàn toàn khác với Cố gia đại phòng và hai người già nhà họ Cố.
"Không nhắc đến bọn họ nữa, ngươi không nhìn thấy Liễu thị sao? Cả ngày như người ta thiếu nợ nàng ta rất nhiều tiền. Tiểu thúc thi đậu kỳ thi huyện nàng ta lại không vui."
"Trước kia mọi người nói Liễu thị là người không có địa vị, bị xem thường nhất ở Cố gia, chậc chậc, hiện tại ta hoài nghi lời này có bao nhiêu phần là thật."
"Đúng vậy, trước kia luôn nghe người ta nói Cố Chiêu hết ăn lại nằm, lại còn nói hai người già thiên vị con trai út quá mức. Không biết những lời này truyền ra từ đâu, nếu ta có đứa con trai như Cố Chiêu thì ta nằm mơ cũng cười đến tỉnh lại, dù có coi trọng đến mức nào cũng không quá đáng."
"Đúng vậy, ta thấy Tiểu Triệu thị hào phóng hơn muội muội này rất nhiều. Cho dù đã chia nhà nhưng Tiểu Triệu thị vẫn vui mừng thay cho tiểu thúc, cùng với mẹ chồng tiếp đón mọi người."
Đóng cửa phòng cũng không ngăn được tiếng ồn ào bên ngoài, Cố Trân cho rằng mình sẽ không để tâm, dù sao tương lai của Cố Chiêu đã được định sẵn. Nhưng những lời bàn tán bên ngoài vẫn truyền vào tai nàng ta khiến nàng ta nhớ đến chuyện kiếp trước, sắc mặt Cố Trân méo mó.
"Cha, mẹ, hay là chúng ta nhanh chóng dọn nhà đi. Nhìn xem trong nhà này còn ai để ý đến chúng ta, suốt ngày chỉ nhắc đến Cố Chiêu, Cố Chiêu." Cố Trân thầm cười lạnh, cho dù hai người già có cưng chiều Cố Chiêu thì đã sao?
Thật nực cười, coi một đứa con giả như bảo bối mà cưng chiều, không biết sau này hai lão già kia có hối hận đến chết hay không.
Cố Nhị Ngưu trong lòng cũng khó chịu, Cố Chiêu càng bị người khác khen ngợi thì hắn ta càng cảm thấy mình bị người ta xem thường. Thi đậu kỳ thi huyện thì đã sao? Con trai hắn ta sau này sẽ thi đậu Trạng Nguyên, đến lúc đó xem những người này lấy lòng hắn ta như thế nào.
Hắn ta cũng không muốn ở lại thôn nghe người khác khen ngợi Cố Chiêu, lời Cố Trân vừa dứt, Cố Nhị Ngưu lập tức đồng ý: "Nương tử, chuẩn bị đi, ngày mai chúng ta sẽ dọn nhà, dọn đến huyện thành."
"Chàng thật sự muốn dọn đến huyện thành sao? Chúng ta sau này sẽ là người thành phố sao?" Liễu thị vui mừng quá đỗi, nàng ta tưởng chỉ là dọn đến trấn trên, dọn đến trấn trên đã đủ khiến nàng ta vui vẻ rồi, không ngờ lại là nơi tốt hơn.
"Đúng vậy, đến huyện thành, không đến trấn trên, đồ Trân Nhi làm mang đến huyện thành bán sẽ tốt hơn, trong huyện có nhiều người giàu."
"Được, ta nghe theo chàng."
Đêm hôm đó Cố Nhị Ngưu thu dọn đồ đạc, Cố Lai Đệ và Cố Chiêu Đệ nghe nói muốn dọn nhà đến huyện thành cũng rất kích động. Tuy rằng chưa từng đến đó nhưng cũng biết đó là nơi phồn hoa, tiểu thúc cũng ở huyện thành. Tuy rằng không nỡ rời xa nhà nhưng bọn họ cũng có chút mong đợi vào tương lai.
Hai người già hoàn toàn không nhận ra, chỉ có Tiểu Triệu thị thường chú ý đến nhị phòng phát hiện có gì đó không đúng, trước khi đi ngủ nàng ta còn nói với phu quân: "Tối nay nhị đệ và nhị muội muội không lộ diện, bọn họ không vui vì chuyện của tam đệ sao?"
Hôm nay Cố đại ca thật sự rất vui vẻ, thậm chí còn đề nghị với cha mẹ giúp đỡ tam đệ một ít bạc, cho tam đệ tiếp tục đi thi. Nhưng lão thái thái và lão gia tử nói tạm thời chưa cần đến. Nghe thấy Cố đại ca nói như vậy, hai người già vẫn rất vui vẻ. Cố đại ca nghĩ nếu tiểu đệ thi đậu tú tài, sau này có thể giúp đỡ Nghĩa Nhi, Cố gia có hai người đọc sách thì sẽ trở thành gia đình có địa vị nhất vùng.
Lúc này nghe thấy lời của nương tử Cố đại ca cũng nhớ đến chuyện nhị đệ tối nay mới về nhà, quả thật không thấy mặt nhưng hắn ta không muốn nghĩ xấu cho nhị đệ: "Không đâu, tiểu đệ có thể thi đậu tú tài đối với huynh đệ chúng ta cũng có lợi."
"Nhưng ban ngày sắc mặt Liễu thị rất khó coi, ngày vui như vậy mà mang sắc mặt đó không biết là đang muốn cho ai xem." Tiểu Triệu thị vẫn luôn không ưa muội muội này.
Cố Đại Ngưu cau mày: "Chắc là không đâu, nàng nghĩ nhiều rồi, ngủ đi. Sau này Nghĩa Nhi nhà chúng ta cũng phải học tập tiểu thúc."
Hắn ta không mong nhi tử có thể giỏi giang như Tống Trạch, có thể giống như tiểu thúc là hắn ta mãn nguyện rồi.