Sau khi phân chia gia sản, hai người già có chút đau lòng, tinh thần không được tốt.
Người thời này coi trọng việc con đàn cháu đống, hai người già nuôi nấng ba con trai, hai con gái trưởng thành, bọn họ rất tự hào so với những nhà khác trong thôn. Ai ngờ đến tuổi này, nhi tử đã có gia đình lại nóng lòng muốn rời xa bọn họ, coi bọn họ như gánh nặng.
Cố Chiêu thấy thế phải bỏ thời gian tâm sức để dỗ dành, cuối cùng cũng khiến hai người vui vẻ trở lại: "Bữa cơm đầu tiên sau khi chia nhà, chúng ta hãy thử món đậu hũ quý hiếm kia xem cha mẹ có thích ăn hay không."
Lão thái thái cũng phấn chấn tinh thần: "Tốt, sáng sớm nay đã nhờ người mang sang cho hai tỷ tỷ con rồi. Nhưng mà đậu hũ này phải làm như thế nào mới ngon?"
"Mẹ, để con giúp mẹ, con đã từng ăn mấy món được làm từ đậu hũ."
"Tốt, tốt."
Số đậu hũ này mua về vốn là để cả nhà cùng ăn, ai ngờ lại nhanh chóng chia nhà như vậy, đậu hũ còn chưa kịp chia. Nhưng Cố Chiêu suy nghĩ một chút, tuy rằng hiện tại nhị ca đã thay đổi, coi trọng gia đình nhỏ của mình hơn nhưng lúc nhỏ nhị ca chưa bao giờ đối xử tệ với y, hái được quả dại cũng để dành cho y ăn trước. Cho nên Cố Chiêu gọi Cố Nghĩa đến đưa một phần về nhà, đưa thêm một phần sang cho Cố nhị ca.
Lão thái thái thấy thế vừa vui mừng vừa bất mãn: "Chỉ có con là tốt bụng, có người chưa chắc đã ghi nhận tấm lòng của con."
Cố Chiêu cười nói: "Con biết mẹ thương con nhưng mà con muốn để các cháu cũng được nếm thử, khó lắm con mới mua được chút đồ về."
Cố Trân thì thôi vậy, Lai Đệ và Chiêu Đệ rất ngoan ngoãn.
Lão thái thái vui vẻ cười lớn: "Mẹ biết con trai mẹ là người tốt bụng."
Cố Chiêu mỉm cười không nói gì, trong mắt mẫu thân y làm gì cũng có thể tìm ra ưu điểm để khen ngợi.
Không khí chung của Cố gia đại phòng và nhị phòng rất vui vẻ. Không nói đến Cố Nhị Ngưu, ngay cả Cố Đại Ngưu, bởi vì trưởng tử sắp đến tuổi lấy vợ rồi, tiếp tục ở lại nhà cũ thì hơi chật chội, nhi tử cũng lớn rất nhanh chẳng mấy chốc cũng phải thành gia lập thất. Cho nên tuy rằng không nỡ rời xa cha mẹ nhưng tâm trạng hắn ta vẫn rất tốt.
Cố đại ca và đại tẩu đang bàn bạc về cuộc sống sau này. Đối với nhà nông thì nhà ở là quan trọng nhất, cho nên sau khi chia nhà nhận được bạc, việc đầu tiên Cố đại ca muốn làm chính là xây nhà. Trước đây hắn ta không có ý định này, hắn ta luôn cho rằng phải phụng dưỡng cha mẹ, sau này nhà của Cố gia sẽ thuộc về đại phòng bọn họ, bây giờ thì không được nữa.
"Xây nhà trước đi, ở nhà cũ chật chội quá, đợi xây nhà mới xong ba đứa nhỏ có phòng riêng, không cần phải chen chúc với nhau nữa." Cố đại ca tràn đầy mong đợi.
"Vậy còn chuyện học hành của Nghĩa Nhi thì sao? Phải để dành tiền cho con, vậy e là phải vay thêm một ít bạc mới đủ."
Cố đại ca nghiến răng nghiến lợi nói: "Vậy thì vay, nhà cửa phải xây, sách vở của Nghĩa Nhi cũng phải mua, chuyện nào cũng không thể trì hoãn."
Ở nhị phòng, Liễu thị đếm đi đếm lại số bạc vừa mới chia được, một đồng cũng không buông tha. Lớn như vậy rồi đây là lần đầu tiên nàng ta có nhiều bạc như vậy, bởi vì nhà mẹ đẻ của nàng ta còn nghèo hơn Cố gia rất nhiều. Bây giờ nhìn thấy số bạc này, lại còn là bạc của mình, Liễu thị nghĩ đến đã thấy vui vẻ.
Cố Trân ở bên cạnh khinh thường mẫu thân.
"Chàng, chàng nói xem nhà chúng ta phải làm sao bây giờ? Hay là xây nhà trước đi." Tuy rằng ở đây không mất tiền thuê nhà, dãy phòng này cũng là của nhị phòng bọn họ nhưng phải ngày ngày đối mặt với lão thái thái, nàng ta không muốn, nàng ta muốn tự mình làm chủ.
Cố Nhị Ngưu còn chưa kịp lên tiếng, Cố Trân đã nói: "Mẹ, theo con chúng ta không cần phải ở lại trong thôn. Có bạc chia, cộng thêm bạc con kiếm được, chúng ta có thể đến trấn trên, thậm chí là huyện thành thuê nhà, vừa tiết kiệm tiền vừa nghĩ cách mở một cửa tiệm buôn bán, cha mẹ cũng biết tay nghề của con."
Cố Nhị Ngưu chỉ biết trồng trọt, những chuyện như hương phấn gì đó hắn ta hoàn toàn không biết. Đối với việc rời khỏi thôn xóm lên trấn trên, huyện thành, hắn ta có một cảm giác bất an khó hiểu, do dự nói: "Chuyện này... không ổn lắm đâu?"
Cố Trân biết phụ thân nhát gan, mẫu thân nàng ta đã có chút động lòng: "Có gì mà không ổn, cha, cha nghĩ xem, tiểu đệ sinh ra đã là người ở trên trấn, ở thành, oai phong biết bao. Còn ở lại thôn, sau này người ta sẽ nói tiểu đệ là con nhà nông. Nếu cha không tin, mấy hôm nữa con sẽ mang số phấn hoa đào con làm được đi bán, đến lúc đó đưa hết bạc cho cha."
Cố Nhị Ngưu vốn dĩ là người dễ bị lung lay, hơn nữa Cố Trân lại nhắc đến nhi tử chưa chào đời, Cố Nhị Ngưu nghe xong rất động lòng.
Liễu thị lại càng động lòng hơn, ánh mắt nhìn nữ nhi càng thêm hài lòng. Nữ nhi không chỉ có tay nghề, hơn nữa sau khoảng thời gian bồi bổ, nàng ta phát hiện nữ nhi còn xinh đẹp hơn trước, biết đâu có thể dựa vào việc nữ nhi tìm một tấm chồng tốt, đến lúc đó còn có thể giúp đỡ đệ đệ nó.
Còn Lai Đệ và Chiêu Đệ, Liễu thị nhìn thấy hai đứa con gái này là thấy phiền lòng, sao không hiểu chuyện bằng tỷ tỷ của nó, biết tranh thủ lợi ích cho bản thân. Hai đứa nó chính là đồ ăn hại.