Ngủ một giấc ngon lành, lúc thức dậy đối với Cố Chiêu mà nói cũng không tính là muộn nhưng ngoại trừ Liễu thị đang mang thai, ngay cả Cố Nghĩa cũng dậy sớm hơn y. Cố Nghĩa vui vẻ bám theo Cố Chiêu khiến y phì cười, có vẻ hiệu quả của nước đường vẫn rất tốt.
Cố Nhân đã ra ngoài rồi, nếu không hắn ta chắc chắn sẽ cảm thấy tiểu đệ phản bội mình.
Cố Dao thấy tiểu thúc trở về cũng rất vui vẻ, lúc nghe thấy tiểu đệ hỏi đậu hũ bạch ngọc có ngon không, Cố Dao cũng dừng bước nhìn Cố Chiêu. Sáng nay nàng cũng nhìn thấy đậu hũ bạch ngọc, nghe nói là thứ quý hiếm, cũng muốn biết có ngon không.
Cố Trân ở bên ngoài nghe thấy khinh thường bĩu môi, nàng ta còn tưởng là thứ gì quý hiếm, hóa ra chỉ là đậu hũ không đáng tiền. Thứ đó làm từ đậu nành, đợi đến khi có nhiều người biết làm đậu hũ, giá đậu hũ sẽ rẻ như bèo.
Nhưng mà hiện tại giá đậu hũ không hề rẻ, nghe phụ thân nói Cố Chiêu quen biết người trong xưởng đậu hũ, còn từng giúp thiếu gia nhà đông gia một việc. Cố Trân tỏ vẻ khó hiểu, kiếp trước sao nàng ta chưa từng nghe nói chuyện này nhỉ? Lúc ấy nhà nàng ta cũng chưa từng ăn đậu hũ.
Không đúng, kiếp trước Cố Chiêu không đến huyện sớm như vậy, bởi vì đến sớm cho nên mới quen biết thiếu đông gia nhà có xưởng đậu hũ sao?
Chắc chắn là như vậy. Cố Trân không còn nghi ngờ gì nữa, dù sao phụ thân nàng ta cũng kiên quyết muốn chia nhà, Cố Chiêu sẽ không có kết cục tốt đẹp gì, nàng ta cần gì phải lo lắng chứ.
Ăn sáng xong, Cố Chiêu đi đến phòng lão thái thái và lão gia tử, lấy một ít bánh điểm tâm mang về ngày hôm qua đưa cho Cố Dao mang sang phòng nhị ca, coi như không thích nhị tẩu và Cố Trân nhưng ngoài mặt cũng không thể quá thiên vị, đó là tự mình chuốc lấy phiền phức.
Được ăn bánh điểm tâm, Cố Nghĩa reo hò vui sướиɠ, đương nhiên hình tượng thúc thúc trong lòng cậu nhóc càng thêm cao, đứa trẻ này nào biết cha mẹ nó đang lo lắng chuyện gì.
Liễu thị nhận lấy bánh điểm tâm thì bĩu môi, thầm nghĩ chẳng phải cũng là tiêu bạc của mọi người kiếm được cho nên không hề cảm thấy Cố Chiêu đang lấy lòng mình.
Hôm nay, tâm trạng lão thái thái và lão gia tử rất tốt bởi vì khi thu dọn đồ đạc đã phát hiện ra hai bộ y phục, màu sắc, kích thước rõ ràng là tiểu nhi tử cố ý mua cho bọn họ. Bởi vậy, hai người họ luôn nở nụ cười trên môi.
Lão thái thái dặn dò: "Sau này tiêu tiền đừng có hoang phí như vậy, nếu không sau này lấy vợ thì làm sao bây giờ?" Lão thái thái rất lo lắng.
Lão gia tử rất đồng tình với lời này, nghĩ đến chuyện chia nhà, lão gia tử không muốn phá hỏng tâm trạng tốt đẹp này nhưng cũng không thể không nhắc đến. Lão gia tử khẽ ho một tiếng hỏi: "Chiêu Nhi, con thấy đại ca và nhị ca của con thế nào?"
Lão thái thái đang xem mấy tấm vải Cố Chiêu mua về, định may cho tiểu nhi tử một chiếc áo xuân. Không giống bọn họ, tiểu nhi tử thường xuyên ra ngoài nên phải ăn mặc chỉnh tề một chút. Nghe vậy lão thái thái không vui ngẩng đầu lên nói: "Ông hỏi Chiêu Nhi như vậy là có ý gì?"
Cố Chiêu đoán được ý của lão gia tử, không ngờ phụ thân lại chủ động đề cập đến chuyện chia nhà, bởi vì hành động của Cố Trân và nhị ca sao? Chuyện này khiến cha mẹ rất đau lòng.
Cố Chiêu nhìn ra ngoài, không có ai đến gần, quay người nói thật với lão gia tử: "Cha, hay là nhà chúng ta chia nhà đi. Con biết đại ca nhị ca nuôi con ăn học đã rất vất vả rồi, hiện tại các cháu đã lớn, không thể để đại ca nhị ca tiếp tục nuôi con nữa. Cho nên con cảm thấy lúc này chia nhà là rất tốt. Nhưng mà cha mẹ cũng biết con không đủ chững chạc, tiêu tiền cũng hoang phí, trong tay không giữ được bạc, cho nên cha mẹ đi theo con, thay con quản lý gia đình, con phụng dưỡng cha mẹ có được không?"
Lão gia tử nghe xong suýt nữa thì rơi lệ, nghe tiểu nhi tử nói kìa, tiểu nhi tử đã lớn hiểu chuyện rồi, biết đại ca và nhị ca cũng không dễ dàng gì, không coi việc mọi người nuôi nấng y là chuyện đương nhiên.
Lão thái thái nghe đến đoạn sau thì phì cười, đánh yêu vào người tiểu nhi tử đang nũng nịu: "Cả ngày không đứng đắn." Sau đó cũng lo lắng nói: "Lão gia tử, nhà chúng ta thật sự muốn chia nhà sao? Nhưng Chiêu Nhi còn chưa lấy vợ."
Những nhà khác cũng có nhà chia nhà, phần lớn đợi đến khi tất cả con cái có gia đình mới chia, nếu chia nhà sớm, lão thái thái lo lắng chuyện Cố Chiêu lấy vợ, sợ không lấy được vợ tốt.
Lão gia tử trước đây sợ Cố Chiêu không đồng ý, bây giờ Cố Chiêu đã nói rõ ràng. Tuy rằng không tránh khỏi đau lòng vì gia đình này sắp tan rã nhưng lão gia tử vẫn nói: "Chia thì chia, sớm muộn gì cũng phải chia. Chiêu Nhi, con thật sự muốn phụng dưỡng cha mẹ sao?"
"Đương nhiên rồi, cha mẹ thương con nhất, không phụng dưỡng cha mẹ chẳng phải là con bất hiếu sao? Uổng công cha mẹ yêu thương con một đời."
Lời này vừa dứt, hốc mắt lão thái thái đã đỏ hoe, lão gia tử cũng rất vui mừng, không uổng công yêu thương tiểu nhi tử này.
Lão gia tử thương lượng với lão thái thái: "Lão phu nhân, chúng ta đi theo lão tam đi. Chúng ta còn có thể làm việc được mấy năm, cho dù Chiêu Nhi có tiếp tục đọc sách hay là lấy vợ, chúng ta cũng có thể giúp nó một tay. Nếu đi theo lão đại, chúng ta sẽ không thể giúp đỡ được gì, đến lúc đó nhà lão đại cũng sẽ có ý kiến."
"Bọn họ dám sao?" Tuy lão thái thái nói vậy nhưng cũng không thể không suy nghĩ về những lời lão gia tử vừa nói.
Từ khi lão gia tử có ý định chia nhà, ông đã suy nghĩ rất nhiều trong lòng làm thế nào mới là tốt nhất. Tiểu nhi tử năm nay mới mười lăm tuổi, còn chưa nói đến chuyện hôn nhân cho nên còn lâu bọn họ mới được nghỉ ngơi. Bởi vậy đi theo lão tam là tốt nhất, đến lúc đó gia sản chia làm bốn, phần của bọn họ sẽ cho lão tam để cuộc sống của lão tam dễ thở hơn một chút.
Vì tiểu nhi tử, hai người già phải dùng nhiều tâm tư để tính toán.
Cố Chiêu đương nhiên biết tâm tư của hai người, trong lòng ấm áp, sống mũi cay cay. Tuy rằng cha mẹ y đã lớn tuổi nhưng thật sự coi y như bảo bối, việc gì cũng nghĩ cho y trước, tuổi đã cao như vậy rồi mà vẫn còn muốn vất vả vì y. Cho nên cho dù không phải vì bản thân y cũng muốn cho cha mẹ có cuộc sống tốt đẹp, có một tuổi già hạnh phúc.
Cố Chiêu dụi dụi mũi nói: "Được, con nghe theo cha, mẹ nghe theo cha đi theo con đi, nếu không con sẽ không chịu đâu, con không thể rời xa cha mẹ."
"Được, được, không rời xa, mẹ không rời xa Chiêu Nhi." Làm sao lão thái thái có thể bỏ được nhi tử, để y sống một mình. Cho nên, đã quyết định chia nhà thì đi theo Chiêu Nhi là yên tâm nhất, nếu không Chiêu Nhi sẽ không có ai nấu cơm, cuộc sống sẽ ra sao? Nếu lấy được vợ thì tốt rồi.
Nghĩ đến đây, lão thái thái dè dặt hỏi: "Chiêu Nhi, lần này con thi..."
Khoảng thời gian này bà đã giúp Cố Chiêu xem mắt mấy cô nương trong thôn, luôn cảm thấy không xứng với Chiêu Nhi nhà bà. Lão thái thái lẩm bẩm trước mặt lão gia tử hai câu, lão gia tử nói đợi Cố Chiêu thi xong rồi tính.
Hôm qua Cố Chiêu trở về không ai nhắc đến chuyện thi cử, như Cố Nhị Ngưu thì cho rằng Cố Chiêu chắc chắn không thi tốt, hỏi cũng bằng thừa. Còn Cố đại ca và hai người già thì lo lắng hỏi đến sẽ khiến Cố Chiêu buồn.
Bây giờ nhắc đến chuyện hôn nhân, lão thái thái cũng nghĩ đến chuyện này.
Cố Chiêu sờ cằm cố ý ra vẻ đắc ý nói: "Con trai ngoan của mẹ ra trận chắc chắn sẽ thành công, cha mẹ cứ chờ tin tốt là được."
"Lại nói bậy rồi." Tuy lão gia tử nghe rất vui vẻ nhưng cũng không xem là thật.
-------------
End chương 20