Không để Cố Chiêu đợi lâu, ngày hôm sau Tề nhị thiếu đã ngồi xe ngựa tự mình đến gõ cửa căn tiểu viện mà Cố Chiêu thuê. Lúc mở cửa, nhìn thấy là hắn, Cố Chiêu nở nụ cười, mời Tề nhị thiếu vào nhà.
Bởi vì đã từng trải qua khoảng thời gian ở mạt thế cho nên Cố Chiêu rất thích sống một mình. Hắn thật sự không có thời gian rảnh để dọn dẹp nhà cửa, chỉ thỉnh thoảng thuê một bà tử đến giúp mình dọn dẹp một chút, quần áo thay ra cũng do mình tự giặt, tuy rằng tiểu viện hắn đang ở rất đơn sơ nhưng cũng rất thoải mái sạch sẽ. Công cụ để làm đường trắng đều đã bị Cố Chiêu cất vào một căn phòng trống, cũng đã khóa cửa lại, không cho bất cứ người nào nhìn thấy.
“Đã quấy rầy việc ôn tập của công tử.” - Tề nhị thiếu vừa đánh giá căn viện tử này vừa nói.
Cố Chiêu đóng cửa viện lại, cười nói: “Đã chuẩn bị suốt mấy năm trời, một vài ngày này cũng chẳng đáng là bao, Tề nhị thiếu đã suy xét kỹ rồi sao?”
Đối với việc Cố Chiêu vào thẳng vấn đề, Tề nhị thiếu tỏ vẻ như vậy rất tốt, trước đó khi giao tiếp với Cố Chiêu hắn đã nhìn ra được đây là một người rất thẳng thắn, rất hợp với tác phong làm việc của hắn. Vào nhà chính, nhận lấy tách trà Cố Chiêu đưa cho, Tề nhị thiếu tỏ ra vô cùng thưởng thức mà uống một chén trà mà chẳng biết nó là loại trà rẻ tiền gì: “Ta đã tự mình tới cửa, hẳn là Cố công tử cũng đoán được ý đồ của ta. Tề gia ta có thể đồng ý với yêu cầu của Cố công tử, nhưng ta cũng có một điều kiện.”
“Mời nói.” - Cố Chiêu cúi đầu uống trà. Hắn cũng phần nào đoán được yêu cầu mà Tề nhị thiếu sắp đưa ra, mà trùng hợp, đây cũng là suy nghĩ trong lòng hắn. Hắn không muốn tiêu phí quá nhiều thời gian để chào hỏi làm quen với những thương nhân khác, toàn bộ đều giao cho Tề nhị thiếu cũng khiến hắn giảm bớt được rất nhiều phiền toái. Còn việc có bị Tề nhị thiếu khống chế hay không, Cố Chiêu vẫn là câu nói đó, cùng lắm thì từ bỏ việc buôn bán này là được. Dùng một cái phương pháp tẩy màu đường đỏ để khảo nghiệm nhân phẩm của Tề gia và Tề nhị thiếu đối với hắn mà nói thì chính là một việc có lời.
Tề nhị thiếu nhìn đỉnh đầu Cố Chiêu nói: “Ta hy vọng Cố công tử có thể đem toàn bộ số đường trắng mà mình làm ra giao cho ta xử lý.”
Cố Chiêu cươi khẽ, ngẩng đầu nhìn về phía Tề nhị thiếu: “Vốn dĩ ta cũng có ý này. Những việc bên ngoài kia ta đều sẽ không quản, cứ hễ là đường trắng do ta làm ra thì toàn bộ sẽ bán cho Tề nhị thiếu bằng một giá duy nhất. Nếu như Tề nhị thiếu có thể cung cấp đường đỏ cho ta, ta cũng chỉ thu giá chênh lệch. Còn về việc Tề nhị thiếu dùng số đường trắng đó để làm gì, hoặc bán ra ngoài với giá bao nhiêu đều không liên quan gì đến ta. Tề nhị thiếu thấy thế nào?”
Hắn chính là muốn làm một người chỉ cung cấp đường trắng, thu món lời nhỏ vậy đấy, chẳng lẽ như thế còn chưa đủ mỹ mãn sao?
Tề nhị thiếu có hơi sửng sốt, nghiêm túc nhìn vào mắt Cố Chiêu, phát hiện đây cũng không phải ý định nảy ra trong nhất thời của hắn, hẳn là từ sớm đã có tính toán làm như vậy. So với những gì bản thân và Tề gia tính toán, làm vậy chẳng phải càng được lợi hơn sao, đương nhiên chính mình sẽ không đẩy chỗ lợi đó đi. Ngay sau đó, Tề nhị thiếu giơ chén trà lên chạm vào chén trà của Cố Chiêu: “Được, cứ quyết định như thế, bây giờ chúng ta lập khế ước luôn, được chứ?”
“Không thành vấn đề.”
Không có bên thứ ba làm chứng, tính đảm bảo của khế ước cũng không lớn, thế nhưng Cố Chiêu vẫn rất nghiêm túc lập ra hai chương khế ước với Tề nhị thiếu. Trên khế ước viết rõ, mỗi tuần ít nhất Cố Chiêu phải cung cấp cho Tề nhị thiếu bao nhiêu cân đường trắng, giá cả là bao nhiêu.
Hiện tại trên thị trường, giá trung bình của một lạng đường đỏ rơi vào khoảng hai mươi văn, một cân khoảng hai trăm văn. Trên thực tế, cái giá này có thể sẽ đắt hơn, trước đó Cố Chiêu mua năm cân đường đỏ tổng cộng đã tiêu mất một lượng hai.
Cố Chiêu cũng không ép giá quá cao, giá của đường trắng cao gấp vài lần đường đỏ, lấy giá bốn trăm văn thì Tề gia ở giữa ăn lời cũng không đến mức không kiếm được. Hơn nữa, nếu dùng tốt còn có thể tạo được mối quan hệ với giai cấp quyền quý.
Đương nhiên, với cái giá này Cố Chiêu cũng được lời không ít, mỗi cân đường trắng hắn được lời hai trăm văn, một tuần chỉ cần cung cấp cho Tề nhị thiếu mười cân là đã có thể kiếm được hai lượng bạc. Tuy rằng trong quá trình sẽ có chút tiêu hao, số lượng thực tế tới tay không thực sự đạt đến hai lượng thì với thu nhập của người ở thời đại này đó cũng đã là con số kếch xù rồi. Mà theo như ước định của Cố Chiêu với Tề nhị thiếu, một tuần hắn sẽ cung cấp hai mươi cân đường trắng, hắn lấy cớ rằng vật lấy hi vi quý, nếu như đường trắng xuất hiện quá nhiều trên thị trường thì giá cả không thể nào cao lên được.
Tề nhị thiếu cũng rất vừa lòng, bất kể số lượng đường trắng thu được là nhiều hay ít, chỉ cần toàn bộ đều được Tề gia bọn họ nắm trong tay thì đó đều sẽ do Tề gia bọn họ định đoạt.
“Hi vọng Tề nhị thiếu có thể giúp ta giữ bí mật chuyện này, ta không muốn để người khác biết được số đường trắng này đều xuất từ tay ta.” - Cố Chiêu vẫn còn muốn sống những ngày tháng yên ổn, không hi vọng có người đến quấy rầy.
“Đương nhiên, đây cũng là điều mà ta mong muốn.” - Tề nhị thiếu không từ chối, chỉ khi giữ được bí mật về chỗ cung cấp đường trắng thì Tề gia mới có thể lũng đoạn việc buôn bán này, nếu không cho dù Cố Chiêu có hứa hẹn thế nào đi nữa thì Tề gia cũng không thể chịu được áp lực từ bên ngoài, đến cuối cùng cũng phải đem việc buôn bán này chắp tay nhường cho người khác, đây cũng là điều mà Tề gia không muốn thấy nhất.
“Hợp tác vui vẻ.”
“Hợp tác vui vẻ, ha ha.” - Tề nhị thiếu cao hứng cười to.
Tề nhị thiếu không quấy rầy Cố Chiêu đọc sách nữa, sau khi thương thảo xong thì cầm lấy khế ước rời đi, ước định hôm nay sẽ đưa đường đỏ đến cho Cố Chiêu để Cố Chiêu khỏi phải tự mình đi mua lấy, dễ dàng bại lộ thân phận. Hơn nữa, huyện Thanh Hà này cũng chưa chắc có nhiều đường đỏ như vậy để cung cấp cho Cố Chiêu. Tề nhị thiếu dự định sẽ đi đến nơi khác thu mua đường đỏ, giảm bới sự chú ý của người địa phương đối với Tề gia, mà con đường và đối tượng tiêu thụ đường trắng chủ yếu của Tề gia cũng sẽ không đặt ở bản địa.