Cuối cùng Cố Chiêu và Tề nhị thiếu cùng nhau ăn cơm trưa. Cố Chiêu tựa như vô tâm vô phế mà hưởng thụ mỹ thực khiến Tề nhị thiếu thỉnh thoảng lại ngẩng đầu lên nhìn hắn, còn có chút bội phục vì tính cách rộng rãi của hắn. Chẳng lẽ tên này thực sự không sợ mình sẽ làm gì hắn sao?
Ăn một bữa no nê xong, Tề nhị thiếu mang cái bình chứa hai cân đường trắng đi, nói là cần phải suy xét một chút. Cố Chiêu lúc la lúc lắc trở về nhà, còn coi như đó là đang tản bộ tiêu thực. Về đến nhà thuê còn ngủ trưa một giấc, đến khi ngủ dậy rửa mặt xong thì lại ngồi xuống bên cạnh cửa sổ đọc sách. Hắn cam đoan, trình độ của mình bây giờ chắc chắn cao hơn so với nguyên chủ, với trình độ hiện tại mà hắn còn không thi đậu được thì đúng là phải xin lỗi công sức vất vả của mấy ngày hôm nay.
Hiện tại Tề nhị thiếu cũng đang ngồi trong thư phòng, trên cái bàn trước mắt chính là cái bình màu đen xấu xí mình ôm về kia. Qua một lúc lâu, Tề nhị thiếu bất đắc dĩ cười, kỳ thực, điều mà tên Cố Chiêu kia đánh cược chính là điểm giới hạn của hắn nhỉ, trừ khi hắn thực sự dùng thủ đoạn để ép buộc Cố Chiêu giao phương pháp ra, nếu không quyền chủ động mãi mãi vẫn nằm trong tay Cố Chiêu.
Không đến vạn bất đắc dĩ hắn thực sự không muốn dùng đến những thủ đoạn đó, huống chi những người làm ăn buôn bán như bọn họ vẫn luôn chú ý việc thêm bạn bớt thù, thêm một người bạn là thêm được một con đường. Hiện tại giao hảo với Cố Chiêu, nếu như trong tương lai Cố Chiêu có cơ hội bay cao hơn, lúc đó hồi báo của Tề gia cũng sẽ tới, ca hắn ở trong quan trường cũng sẽ có thêm một minh hữu.
Còn nữa, chẳng lẽ trong tay Cố Chiêu sẽ không còn thứ gì tốt nữa sao? So với việc tát ao bắt cá thì tế thủy trường lưu* vẫn tốt hơn rất nhiều.
*Tế thủy trường lưu 细水长流 mang hàm nghĩa khe nhỏ sông dài, dòng chảy chầm chậm trôi, từng chút một lấp đầy biển lớn, chảy đến vĩnh hằng.
Đương nhiên, trong quá trình hợp tác, Tề nhị thiếu cũng sẽ suy xét xem làm thế nào để bên mình có thể đạt được lợi ích lớn nhất, ví dụ như việc hắn bày ra đủ thành ý khiến Cố Chiêu đem toàn bộ số đường trắng chế được giao hết cho hắn xử lý.
Sau khi chải vuốt rõ ràng mấy vấn đề này, Tề nhị thiếu lại ôm cái bình xấu xí kia đi tìm cha hắn, tuy rằng đại đa số việc buôn bán trong nhà đều đã giao vào trong tay hắn nhưng người cầm quyền vẫn là lão cha, việc này vẫn cần phải thông báo với ông ấy một tiếng.
Cố Chiêu bên này ở trong huyện chờ vui đến quên cả trời đất thì thủ phụ đại nhân tương lai, Tống Trạch, lại đang đau đầu không thôi. Cuối cùng hắn cũng có thể hiểu được những lời nói và biểu tình cổ quái của Cố Chiêu khi đó, hiển nhiên là do Cố Chiêu đã sớm đoán được việc hắn về đến nhà sẽ bị chất nữ của mình dây dưa. Nghe thấy âm thanh trò chuyện của nương hắn và một nữ tử ở bên ngoài, cả người Tống Trạch như bị rải khí lạnh.
Đúng vậy, Cố Trân lại tới Tống gia, nàng lấy cớ là thỉnh giáo thủ pháp thêu thùa của Tống mẫu, sau đó sẽ vô cùng cần mẫn giúp Tống mẫu làm việc nhà, dùng đủ mọi thủ đoạn để lấy lòng Tống mẫu, còn chuyện học tập thêu thùa thì lại đặt xuống cuối cùng.
Lần đầu tiên Cố Trân đến cửa chính là lúc Tống Trạch đang đọc sách đến quên mình, cũng không biết tình cảnh bên ngoài ra sao, đợi đến khi hắn ra ngoài thả lỏng cho mắt nghỉ ngơi thì nghe thấy một giọng nữ gọi hắn là Tống Trạch ca, thanh âm ngọt nị đến nỗi khiến hắn giật cả mình. Lúc phát hiện đó là một người cháu gái khác của Cố Chiêu thì ngay trong đầu hiện ra những lời Cố Chiêu đã từng nhắc nhở. Hắn xoay người trở về phòng ngay lập tức. Tuy rằng lảng tránh nhưng lại không có cách nào tập trung ôn tập như trước nữa bởi vì thanh âm bên ngoài vẫn cứ đâm vào lỗ tai hắn khiến hắn không thể nào bỏ qua được.
Nhưng Tống Trạch cho rằng chỉ cần hắn lảng tránh thì có thể khiến Cố Trân hết hi vọng được sao? Đó là chuyện không thể. Nếu như Cố Chiêu có mặt ở đây thì sẽ nói, Tống Trạch quá coi thường dã tâm của Cố Trân. Thứ nàng mưu cầu chính là vị trí phu nhân của thủ phụ đại nhân tương lai, địa vị cao hơn so với phu nhân thủ phụ chỉ có công chúa và các nương nương trong cung, cho nên dù có khó khăn cỡ nào thì nàng cũng sẽ đạp lên mà bước tới.
Tống Trạch cho rằng lảng tránh là sẽ trốn được Cố Trân, không ngờ tới cứ cách vài ngày Cố Trân lại chạy đến trước cửa phòng hắn bày ra dáng vẻ e lệ đưa nước đã đun sôi cho hắn để Tống Trạch pha trà uống cho ấm bụng, lại còn tha thiết dặn dò Tống Trạch phải giữ gìn sức khỏe, cũng bày tỏ rằng rất tin tưởng hắn có thể thi được thành tích tốt.
“Tống Trạch ca, ta tin ngươi là giỏi nhất, sau này nhất định có thể bay khỏi thôn Thủy Vân chúng ta, đến kinh thành khảo trạng nguyên.” - Trên mặt Cố Trân đầy vẻ sùng bái, ngưỡng mộ nói.
Tống Trạch chưa bao giờ tiếp xúc với loại nữ nhân cứ luôn thao thao bất tuyệt như này cho nên chẳng biết phải đuổi nàng đi bằng cách nào, chỉ có thể đứng ngây ra đó chờ đến khi Cố Trân nói xong rồi tự rời đi.
Mày Tống Trạch nhíu chặt, đợi đến khi Cố Trân rời khỏi Tống gia, hắn nhịn không nổi nữa bèn nhắc chuyện này với nương hắn, hỏi nương hắn vì sao lại giữ Cố Trân ở lại, lại còn để nàng đến trước cửa phòng mình.
Tống mẫu nghe xong thì sửng sốt: “Nàng đến phòng ngươi? Nha đầu này muốn làm gì? Có phải lúc nãy không? Chính là lúc nương vào trong phòng lấy chỉ thêu ấy.” - Lại nhìn về phía nhi tử, Tống mẫu như có điều hiểu ra, cười: “Có phải nha đầu kia nhìn trúng Trạch nhi ngươi rồi không?”
“Nương.” - Tống Trạch có hơi không đồng tình: “Chẳng phải ngươi đã bàn chuyện hôn nhân của ta với Cố gia rồi sao?”
Tống Trạch nhắc nhở nương của mình, người mà nàng muốn hỏi cho hắn là Cố Dao của Cố gia chứ không phải Cố Trân này. Nếu như không có những lời nhắc nhở của Cố Chiêu, toàn tâm toàn ý của hắn đều đặt ở kỳ thi và sách vở, sẽ không để ý đến mục đích của Cố Trân, đương nhiên cũng sẽ chẳng chịu nhiều ảnh hưởng từ việc này. Thế nhưng, hiện tại khi nhìn thấy Cố Trân hắn sẽ không khỏi nhớ đến những lời Cố Chiêu nói.
Tống mẫu nhíu nhíu mày, chủ yếu là vì nàng không nghĩ tới việc một tiểu nha đầu như Cố Trân lại có nhiều tính toán như vậy. Nàng cũng cho rằng Cố Trân giống như Cố Dao, chỉ đến tìm mình để xin chỉ bảo chút việc thêu thùa. Cô nhi quả phụ như nàng và nhi tử có thể yên ổn sống ở thôn Thủy Vân này cũng đều nhờ có người trong thôn che chở, nếu như sống ở những nơi khác chưa chắc đã có thể sống yên, cho nên cho dù bất cứ người nào trong thôn đến hỏi, nàng cũng đều chỉ giúp. Chỉ là, không phải ai cũng có thiên phú làm việc này, từ trước tới nay, nếu phải nói thì người có thiên phú tốt nhất chính là Cố Dao của Cố gia.
Hiện tại cẩn thận ngẫm lại, đúng là Cố Trân và đường tỷ Cố Dao của nàng không hề giống nhau, lúc Cố Dao tới chính là thành thật kiên định học hỏi việc thêu thùa, nếu như Trạch nhi không có nhà thì sẽ nói chuyện với mình vài câu, nếu có Trạch nhi ở nhà thì sau khi học xong sẽ về luôn. Còn nha đầu Cố Trân này thì ngược lại, cứ như cố tình câu giờ vậy, ngồi nửa ngày cũng chẳng thêu được mấy mũi.
Tất nhiên Tống mẫu sẽ không thích nổi một nữ hài có quá nhiều toan tính, huống hồ theo như lời nhi tử nói, nha đầu Cố Trân này đã quấy rầy việc đọc sách của nhi tử nàng, Tống mẫu nói: “Thế thì lát nữa ta sẽ đến Cố gia nói một tiếng để khoảng thời gian này nha đầu kia đừng đến nhà chúng ta nữa, ta nghĩ người của Cố gia đều có thể hiểu được. Mà chẳng phải Cố Chiêu nhà bọn họ đã vào trong huyện trước rồi sao, hay là Trạch nhi ngươi cũng làm theo Cố Chiêu đi?”
Người không còn ở trong thôn thì cho dù nha đầu kia có toan tính nhiều thế nào đi chăng nữa cũng không có cách nào thực hiện được. Thời buổi này con gái nhà lành đều sợ bị làm hỏng thanh danh, thế nhưng nam tử, đặc biệt là đối với những nam tử muốn thi công danh thì thanh danh cũng rất quan trọng. Việc này không khỏi khiến Tống mẫu lo lắng vài phần.
“Nương, nếu không ổn thì ta sẽ đến học đường, đừng vì ta mà lãng phí bạc.” - Tống Trạch không dám tiêu tiền phung phí, bạc trong nhà đều do nương dùng từng đường kim mũi chỉ thêu thùa mà ra, hiện tại mắt nàng cũng đã không được như xưa. Mà sau khi thi Huyện xong còn phải thi Phủ, thi Viện, số tiền cần tiêu sẽ càng nhiều, cho nên hắn càng muốn giảm bớt chi tiêu thêm một chút.
“Như vậy cũng được.” - Tống mẫu cũng phải vì chuyện tương lai mà tính toán: “Nhưng sau này tránh xa nha đầu kia chút, đừng để vì nàng mà làm hỏng thanh danh.”
“Ta biết rồi, nương.”