Thu được năm mươi lượng bạc, Cố Chiêu cũng không gấp gáp kiếm tiền nữa, khi cần dùng cũng rộng rãi hơn rất nhiều.
Ở lại khách điếm hai ngày, ngày thứ ba hắn liền dọn vào tiểu viện đã thuê, buổi sáng, lúc tập thể dục thì tập trong sân tiện hơn rất nhiều, khi đọc sách cũng rất yên tĩnh, vui thì tự mình đi chợ mua đồ ăn về nấu, không vui thì lại ra ngoài kiếm ăn, Cố Chiêu rất có tâm tình nếm hết toàn bộ mỹ thực của huyện Thanh Hà này.
Cứ như thế trôi qua năm ngày, Cố Chiêu đã đem toàn bộ nguyên liệu để làm đường trắng mua về, giờ chỉ cần bắt tay vào làm. Cũng vào ngày hôm nay, hắn phát hiện tửu lâu Tề gia đẩy ra món đậu hũ bạch ngọc, chính thức đánh lôi đài với tửu lâu của phu nhân huyện thái gia, cũng vì thế mà lượng khách của tửu lâu Tề gia cũng đã được thu hồi đôi chút. Cố Chiêu thấy thế bèn đến đấy ăn cơm, hóng hớt một phen.
Nhìn thấy Cố Chiêu, thái độ của chưởng quầy rất nhiệt tình, cũng nhờ có công lao của vị Cố công tử này mà tửu lâu Tề gia mới có thể đẩy ra món đậu hũ bạch ngọc, hơn nữa nhị thiếu cũng đã dặn dò bọn họ, nếu như Cố công tử lại đến tửu lâu, nhất định phải tiếp đãi thật chu đáo.
“Cố công tử, mời lên lầu, trên lầu đã để lại vị trí cho Cố công tử.”
“Đa tạ.” - Cố Chiêu không khách khí, hơn nữa gọi hai món làm từ đậu hũ để ủng hộ, ngồi dựa vào cửa sổ nghe những thực khách khác nghị luận.
Chờ đến khi đậu hũ được đưa lên, ăn được hương vị đậu hũ quen thuộc, suýt chút nữa thì Cố Chiêu lệ nóng doanh tròng. Đúng là không dễ dàng gì mà, nhưng có cái là, đem so với đậu hũ ma bà thì vẫn kém rất nhiều, đậu hũ ma bà ăn với cơm mới là tuyệt phối.
“Cố công tử ăn thấy thế nào? Có vừa lòng không?” - Hôm nay Tề nhị thiếu cũng có mặt ở tửu lâu, nghe nói Cố Chiêu tới, Tề nhị thiếu đặc biệt chạy đến, ngồi xuống đối diện Cố Chiêu, tự cho là thân quen hỏi hắn.
Cố Chiêu nuốt thức ăn trong miệng, ngẩng đầu cười nói: “Không tồi, hương vị của đậu hũ này rất chính thống, xem ra Tề nhị thiếu đã ăn đậu hũ bạch ngọc của tửu lâu cách vách, như thế hẳn phải có quyền so sánh hơn so với ta.”
Tề nhị thiếu mỉm cười gật đầu: “Từ hôm nay trở đi, đậu hũ bạch ngọc của tửu lâu tề gia chúng ta sẽ càng thêm danh xứng với thật, bởi vì đậu hũ của chúng ta càng mềm mại trơn mịn hơn.”
Cố Chiêu hiểu ra, tửu lầu cách vách dùng nước chát để làm đậu hũ, mà đậu hũ của Tề gia tửu lâu lại được làm từ cả nước chát và thạch cao: “Vậy chẳng phải sẽ khiến tửu lâu cách vách gấp đến phát hỏa sao?”
Hắn mới vừa nghe người khác nghị luận, trong hai nhà tửu lâu, nếu so về tay nghề của đầu bếp thì Tề gia vẫn cao hơn một chút, hiện tại Tề gia cũng đã đẩy ra món đậu hũ bạch ngọc, hiển nhiên là bọn họ thích đến tửu lâu Tề gia ăn hơn rồi.
Hơn nữa, chỉ trong thời gian năm ngày ngắn ngủi, Cố Chiêu phát hiện đầu bếp ở đây đã có thể đem đậu hũ chế biến thành các món chiên, nấu, chưng, hầm, xào, không cần phải lo lắng đến chuyện bọ họ không biết cách chế biến, xem ra mấy ngày nay đã dùng không ít đậu hũ để luyện tập.
Tề nhị thiếu cười ha ha, sau đó nói cho Cố Chiêu biết dự tính của hắn, ngoại trừ đấu võ đài với huyện lệnh phu nhân ở huyện Thanh Hà, hắn còn định đến những nơi khác mở phường làm đậu hũ, nhân lúc đậu hũ chưa bị giảm giá sẽ kiếm trước một khoản. Hôm nay Cố Chiêu có thể nghĩ ra cách làm đậu hũ, ngày mai cũng sẽ có người thông minh khác đoán ra được, cho nên hắn phải nhanh chóng kiếm lời mới được.
Cố Chiêu không thể không nói, Tề nhị thiếu đúng là một thương nhân thành công, hơn nữa cái người có óc kinh doanh này lại có bối cảnh không tồi, cho nên hắn mà không phát tài thì ai phát tài được nữa đây. Cố Chiêu bèn lấy trà thay rượu chúc: “Chúc ngươi thành công.”
Mấy ngày nay cũng đủ để Cố Chiêu hiểu biết hơn về tình hình của Tề gia, nhà bọn họ cũng có người ở kinh thành chống lưng. Tề gia có hai huynh đệ, đại thiếu Tề gia đi chính là còn đường công danh, ba năm trước đỗ tiến sĩ, hiện đang ở kinh thành làm quan, nhị thiếu Tề gia thì tiếp quản công việc kinh doanh trong nhà, tuy rằng bản triều trọng nông ức thương nhưng vẫn rất thả lỏng, không hạn chế con cháu thương hộ tham gia khoa cử.
Cũng chính vì có bối cảnh như vậy cho nên phu nhân huyện lệnh cũng chỉ có thể dùng việc buôn bán để chèn ép tửu lâu Tề gia, mà Tề nhị thiếu cũng dám quang minh chính đại đấu võ đài với phu nhân huyện lệnh.
“Đa tạ cát ngôn của Cố công tử, ít nhiều cũng nhờ có Cố công tử mà bút sinh ý này mới thành công. Sau ngày hôm nay có lẽ ta sẽ không ở huyện Thanh Hà một thời gian, nếu như Cố công tử có việc thì cứ đến tửu lâu Tề gia tìm Lưu chưởng quầy hỗ trợ.”
Cũng đồng dạng, Tề nhị thiếu Tề Vân Phi cũng biết được Cố Chiêu là con cháu của một nông hộ đến huyện thành tham gia thi Huyện, ngay cả chuyện hai năm trước bất hạnh không thể đến được trường thi cũng biết. Tề nhị thiếu suy bụng ta ra bụng người, đoán Cố Chiêu lo lắng chuyện hai năm trước lại xảy ra lần nữa, không kịp đến để dự thi cho nên mới đến huyện Thanh Hà từ sớm, còn cố ý thuê nhà ở lại, tận mọi khả năng tránh tình huống ăn hư bụng lại xảy ra, cũng vì cần phải tiêu dùng nhiều cho nên mới nảy ra ý định bán phương pháp làm đậu hũ.
Tề nhị thiếu đã giao phó cho người của mình chú ý đến Cố Chiêu nhiều hơn, ăn hư bụng có khả năng thực sự là ngoài ý muốn nhưng cũng có khả năng là do người làm, lợi nhuận của đậu hũ cực kỳ cao, hắn chỉ bỏ ra năm mươi lượng bạc đã có thể mua được công thức cho nên cảm thấy bản thân chiếm hời rất lớn, vì vậy muốn dùng cách khác để bồi thường cho Cố Chiêu.
Tuy rằng theo như những gì hắn nói với Cố Chiêu, có thể thông qua những con đường khác để lấy được phương pháp làm đậu hũ, thế nhưng cái giá phải trả nhất định sẽ rất lớn, tuyệt đối không chỉ có năm mươi lượng bạc. Mất tiền thôi chưa tính, rất có thể còn phải nợ nhân tình.
“Khi nào thì Tề nhị thiếu rời đi?” - Cố Chiêu buông chén trà xuống. Lần thứ hai gặp mặt, lại thêm nhiều ngày hỏi thăm tin tức, đối với Tề gia và Tề nhị thiếu, cảm nhận của Cố Chiêu về bọn họ không tồi, ví dụ như việc Tề nhị thiếu không ỷ vào thân phận của mình mà cướp đoạt công thức của hắn, nếu như gặp phải một đối tượng giao dịch khác, chưa chắc bọn họ đã khách khí với hắn như vậy.
Phương pháp làm đậu hũ không thể tính là độc nhất vô nhị, nhưng phương pháp làm ra đường trắng trắng như tuyết lại rất quý giá, hơn nữa lợi nhuận trong đó rất lớn, không dễ giảm giá, cho nên đối tượng mà hắn muốn lựa chọn để hợp tác nhất định phải là người biết điểm dừng. Đương nhiên, nếu bất hạnh nhìn nhầm người, hắn cứ từ bỏ phương pháp tẩy đường đỏ này đi là được, dù sao hắn cũng không chỉ có mỗi một con đường để làm giàu là nó, những thứ sưu tầm được trong không gian cũng khiến hắn tự tin rất nhiều.
“Chắc khoảng hai ba ngày nữa, Cố công tử có việc gì sao?” - Tề nhị thiếu hiếu kỳ hỏi.