Đương nhiên, những chuyện này không được xem là chuyện quá phiền phức đối với Phương Ung Hoà.
Chỉ có một chuyện, chính là anh có thực sự muốn bảo vệ Triệu Lê dưới vòng tay mãi mãi không.
Anh vẫn chưa hoàn toàn hạ quyết tâm.
“Được rồi.”
Phương Ung Hoà lấy giấy ướt từ bên cạnh giúp Triệu Lê lau nước mắt, vừa lau trên mặt xong thì lại có thêm một giọt nước mắt mới lăn xuống.
“Vậy chúng ta đổi từ một tiếng xem TV thành một tiếng rưỡi, thời gian đọc sách đổi thành một tiếng rưỡi, được không?”
“Không cần, phải, phải xem TV, hai tiếng.”
Triệu Lê thút thít nói.
Phương Ung Hoà thấy cậu vẫn còn sức mặc cả thì biết chuyện này tạm thời có lẽ qua rồi.
“Hai tiếng quá dài rồi, chỉ một tiếng rưỡi thôi, nhiều hơn nửa tiếng, vẽ tranh, nghe nhạc được không?”
Âm nhạc?
Triệu Lê ngẫm nghĩ, cảm thấy có chút hứng thú với âm nhạc ở đây, âm nhạc trong phim hoạt hình vừa rồi cũng hơi thú vị, rất nhiều âm sắc khá mới lạ đối với cậu.
Cậu thấy giọng điệu Phương Ung Hoà không hề dao động thì chỉ đành nhường một bước:
“Vậy được rồi. Ngươi cho trẫm, cho ta, nghe một ít âm nhạc đi.”
Hoàng đế nhỏ khôi phục lại bộ dạng vênh mặt hất cằm, cho dù lúc này trên mặt cậu vẫn còn nước mắt chưa khô, lông mi ươn ướt, hốc mắt sưng đỏ.
Hai người đình chiến, tạm thời đặt được trạng thái hoà bình ngắn ngủi.
Triệu Lê bị Phương Ung Hoà kéo đến ăn cơm.
Sau khi dùng bữa Phương Ung Hoà đồng ý cho cậu nghe nhạc.
Bữa này vẫn là những món ăn vừa rực rỡ màu sắc vừa trang trí tinh xảo do khách sạn đưa đến.
Nhưng hoàng đế nhỏ đã hết hứng với thứ này, giữ vững tư thế ăn một ít rồi không chịu động đũa nữa.
Suy cho cùng ăn nhiều sơn hào hải vị rồi, nhìn thấy mấy món ăn này cũng chỉ thấy có tính chất nhiệm vụ.
Lúc ăn hết từng đĩa một, Triệu Lê không nhịn được mà nhớ lại hình thức mỗi lần dùng bữa trước đây, lập tức mất đi không ít khẩu vị.
Phương Ung Hoà quan sát bộ dạng ăn cơm của cậu, anh dựa theo yêu cầu của hoàng đế nhỏ để chuẩn bị thức ăn theo tiêu chuẩn của hoàng đế, vốn tưởng rằng hoàng đế nhỏ có thể ăn nhiều, kết quả hai bữa ăn này, anh có thể nhìn qua hoàng đế nhỏ ăn không ngon lắm.
Ngược lại còn không thoải mái bằng bữa đầu tiên ăn mì Ý.
Lúc đó đương nhiên có nguyên nhân là Triệu Lê đã rất đói.
Nhưng bây giờ Triệu Lê có lẽ cũng đã đến thời gian đói bụng, nhưng cậu vẫn tỏ vẻ nuốt không trôi với mấy món ăn hào hoa tinh xảo này, có lẽ là vì quả thực quá quen thuộc rồi nên mới không còn hứng nữa?
Khiến Phương Ung Hoà không khỏi lo lắng.
Sau này, nên chăm bón tên nhóc này thế nào đây.
Rốt cuộc cậu thích ăn cái gì?
Từ hai bữa này hoàn toàn không nhìn ra khẩu vị của hoàng đế nhỏ, gần như mỗi món cậu đều ăn một lượng bằng nhau, tuyệt đối sẽ không ăn thêm một miếng, chỉ có biểu cảm thỉnh thoảng sẽ thay đổi một chút.
Phương Ung Hoà quan sát kỹ cậu một hồi, cảm thấy bản thân dường như giống kẻ nào đó ngày ngày nhìn chằm chằm hoàng đế, quan sát lời nói và sắc mặt để tìm ra bất kỳ sở thích nào của hoàng đế.
Sau khi miễn cưỡng ăn xong cơm, Phương Ung Hoà mở máy hát cho Triệu Lê nghe.
m thanh vừa vang lên, hoàng đế nhỏ không còn sợ những âm thanh và hình ảnh đột ngột xuất hiện nữa lập tức sáng mắt.
Phương Ung Hoà chú ý đến điều này, anh vốn muốn mở loa từ rạp chiếu phim trong nhà lên rồi thuận tiện xem MV cùng Triệu Lê, nhưng nhớ lại phản ứng khi cậu xem TV thì cuối cùng vẫn từ bỏ ý định này, thay đổi thành máy hát.