Anh vứt bỏ suy nghĩ đó, cầm kịch bản tiếp tục đọc một lúc, nhưng vẫn hơi không yên tâm được.
Anh đứng dậy, bước đến cửa thư phòng đi đi lại lại, thậm chí còn nảy ra suy nghĩ, có thể bò lên cửa phòng nghe lén được không.
Vẫn may anh kịp thời ngăn lại được suy nghĩ này.
Ngay lúc anh chuẩn bị bưng nước trái cây muốn tìm cớ vào trong tìm hiểu tình hình, đột nhiên, cửa phòng bị mở mạnh ra, một bóng người tức giận quen thuộc đột ngột xông từ trong ra.
Khuôn mặt Triệu Lê đỏ bừng, trong hốc mắt tràn ngập vẻ tức giận và sợ hãi, thậm chí khoé mắt ửng đỏ, mang theo ánh nước khó mà phát hiện.
Tóm lại, trong mắt Triệu Lê, bản thân là long uy ngút trời, cơn giận của thiên tử.
Trong mắt Phương Ung Hoà, nhóc con bị Lâm Ngữ bắt nạt đến mức sắp khóc rồi.
Anh đang định trấn an Triệu Lê một chút.
Triệu Lê lại dừng bước, nhìn thấy Phương Ung Hoà đang đứng đợi ở cửa có chút bối rối, cơn giận liền giảm đi chút ít.
Triệu Lê nhìn thấy ánh mắt quan tâm của Phương Ung Hoà, giọng điệu khô khóc:
“Người bạn này của ngươi, quá to gan rồi, vậy mà dám nói với trẫm, nói…”
Phương Ung Hoà hỏi cậu:
“Cô ấy nói gì?”
Triệu Lê đang định mở miệng, Lâm Ngữ liền xuất hiện ở sau cửa.
Triệu Lê liếc cô một cái, hừ một tiếng, ném lại một câu:
“Ngươi tự hỏi cô ta đi, cô ta nói mấy thứ gì mà yêu ngôn mị chúng, còn nói trẫm, trẫm… Trẫm không tin lời cô ta nói đâu! Ăn nói vớ vẩn! Ngươi đuổi cô ta đi đi, trẫm không muốn nhìn thấy cô ta nữa!”
Nói rồi, Triệu Lê xoay người chạy vào trong phòng ngủ của Phương Ung Hoà, đóng sầm cửa lại.
Để lại Phương Ung Hoà và Lâm Ngữ đứng nhìn nhau.
Lâm Ngữ lấy tay đỡ trán, vẻ mặt có chút thâm trầm:
“Ung Hoà, cậu vào trong nói chuyện với tớ.”
Người bạn cũ thân quen để lộ biểu cảm này, Phương Ung Hoà biết được mức độ nghiêm trọng của vấn đề, anh im lặng theo sau Lâm Ngữ, cùng bước vào thư phòng của mình.
Hai người ngồi đối diện nhau, Lâm Ngữ ngồi trên chiếc ghế sau bàn làm việc, hai tay đan nhau, tư thế của một chủ nhân.
Rõ ràng đây là nhà của Phương Ung Hoà, nhưng lúc này anh lại giống như khách của Lâm Ngữ.
Có điều hai người đều không để ý đến chút chi tiết này.
Lâm Ngữ mở lời trước:
“Trước tiên, kết luận của tớ là, cậu ta không mắc chứng hoang tưởng, cũng không có khả năng mắc các bệnh tâm thần khác. Ngoại trừ việc quá mức trẻ con so với tuổi, thì phương diện thần kinh hoàn toàn bình thường.”
Phương Ung Hoà bắt chéo chân, đặt tay lên trên đầu gối:
“Cậu ấy cũng không phải đang diễn kịch.”
Lâm Ngữ cười khổ:
“Tớ đương nhiên biết, bản thân tớ cũng có cách nhìn này. Đồng thời tớ cũng tin tưởng vào sức phán đoán của một diễn viên chuyên nghiệp như cậu. Nhưng cậu cũng phải tin tưởng năng lực nghề nghiệp của tớ. Kết luận tớ đưa ra là ngoại trừ có chút căng thẳng về thần kinh, thì cậu ta không còn vấn đề gì khác.”
Ánh mắt của Phương Ung Hoà trở nên nghiêm túc, lúc này nếp cười hoàn toàn biến mất:
“Vậy ý của cậu là?”
Lâm Ngữ gật đầu:
“Tớ từng học Tâm lý học, biết tên đầy đủ của Tâm lý học bao gồm hai chữ khoa học, thế nên kết luận này mới càng khiến chúng ta khó mà tiếp nhận. Nhưng…”
Phương Ung Hoà tiếp lời cô:
“Sau khi loại bỏ hết những điều không có khả năng, điều còn lại dù có bất hợp lý thế nào, cũng là chân tướng của câu chuyện.”