Trải qua ngày hôm qua, Triệu Lê đã hoàn toàn tin tưởng Phương Ung Hoà rồi, nếu anh đã nói vậy thì nói không chừng người đó thực sự có cách giúp cậu.
Sau đó, dưới sự chỉ dẫn của Phương Ung Hoà, cậu đi đánh răng, rửa sạch mặt, đổi sang quần áo của Phương Ung Hoà, những món đó hơi rộng hơn so với cậu, mặc vào có chút lỏng lẻo.
Phương Ung Hoà khẽ nhíu mày, anh mắc chứng rối loạn ám ảnh cưỡng chế nhẹ, thấy Triệu Lê mặc quần áo không vừa người lắm thì không vui, trong lòng thầm nghĩ sau này sẽ chuẩn bị mua đồ mới cho cậu.
Nhưng Triệu Lê lại cảm thấy rất quen, cậu cảm thấy quần áo bó sát lộ ra đường nét sẽ khiến cậu có cảm giác không thoải mái, quần áo rộng rãi như vậy vừa đúng ý cậu.
Bọn họ ăn xong bữa sáng mà đối với Triệu Lê vẫn rất kỳ lạ, giống như tối qua, cậu lại ăn no căng, Phương Ung Hoà giúp cậu lau miệng như thói quen.
Chuông cửa vang lên.
Người phụ nữ bước vào có lực tương tác kỳ lạ, hơn nữa cô còn là do Phương Ung Hoà gọi tới.
Vì thế cho dù người phụ nữ này để lộ chân, có chút quá mức kí©ɧ ŧɧí©ɧ với Triệu Lê, nhưng cậu cũng chỉ nhíu mày, không đuổi người phụ nữ vô đạo đức này đi.
Đầu tiên người phụ nữ này thân quen chào Phương Ung Hoà, sau đó lúc nhìn thấy Triệu Lê thì khẽ cười, dù sao thì nhìn thấy một thiếu niên tuấn tú tinh xảo, phụ nữ chung quy sẽ có chút hảo cảm.
Hôm qua Phương Ung Hoà đã cảnh báo trước cho cô rồi, nhưng trước khi gặp được người thật, cô không để ý đến mấy lời Phương Ung Hoà nói lắm.
“Xin chào, cậu tên là gì. Tôi tên Lâm Ngữ, cậu có thể gọi tôi là bác sĩ Lâm.” Lâm Ngữ vươn tay ra, muốn bắt tay với Triệu Lê.
Triệu Lê âm trầm nhìn tay của cô:
“Danh huý của trẫm, ngươi xứng được biết sao?”
Thái độ của Lâm Ngữ chuyên nghiệp hơn Phương Ung Hoà nhiều.
Mặc dù trong lòng cô có chút dao động, nhưng ngoài mặt vẫn rất đúng mực:
“Ồ? Là vậy sao? Vậy tôi mạo phạm ngài rồi, bệ hạ. Tôi xưng hô với cậu như vậy có được không?”
Triệu Lê âm trầm gật đầu.
Lâm Ngữ và Phương Ung Hoà liếc nhau một cái, phát hiện tia bất lực trong mắt đối phương, đột nhiên hiểu được việc Phương Ung Hoà muốn nói lại thôi trong điện thoại hôm qua.
“Phương, ái khanh nói, ngươi có thể giúp trẫm hồi cung đúng không, có điều ngươi phải hỏi trẫm vài câu hỏi đúng không, vậy ngươi hỏi đi. Trẫm sẽ phối hợp hết sức, có thể trả lời được đều sẽ trả lời ngươi.”
Lâm Ngữ cười híp mắt gật đầu:
“Vậy bệ hạ theo tôi tới thư phòng một lúc, hai người chúng ta nói chuyện cho kỹ.”
Triệu Lê nhìn Phương Ung Hoà một cái, cắn cắn môi, muốn kể với Phương Ung Hoà chuyện tối qua phát hiện ra việc mượn xác hoàn hồn trước.
Nhưng cậu lại bắt đầu giằng co, suy cho cùng chuyện này quả thực quá kỳ lạ và khó hiểu, lỡ như Phương Ung Hoà sợ cậu vì chuyện này thì phải làm thế nào.
Đến lúc đó cái giá phải trả cho việc người duy nhất mình quen ở đây lại bị mình doạ chạy mất, Triệu Lê không muốn gánh vác đâu.
Không không không, tạm thời vẫn là đừng nói.
Đợi đến, đến khi cậu tìm được cách quay về, rồi nói sau cũng không muộn.
Phương Ung Hoà nhìn bóng lưng Triệu Lê bước vào phòng cùng Lâm Ngữ, vô cớ có chút căng thẳng và lo lắng.
Giống như tâm trạng khi nhìn thấy đứa bé trong nhà phải vào bệnh viện kiểm tra.
Lỡ như là vấn đề nghiêm trọng nào đó, thì…