Triệu Lê ôm chặt đầu gối, ngồi xổm ở bên đường, ngơ ngác nhìn từng chiếc ‘rương sắt’ bay nhanh qua trước mặt.
Không đúng, từ khi mở mắt ra là đã không đúng rồi.
Đầu tiên là có một đôi nam nữ trung niên quần áo kỳ lạ đầu tóc quái dị khóc lóc ầm ĩ trước mặt cậu.
Cậu cảm thấy tiếng khóc kia rất phiền, vung tay muốn gọi tiểu thái giám cho người kéo bọn họ xuống chịu tát, sau đó giam vào đại lao thẩm vấn hai người này rốt cuộc có thân phận gì, tại sao lại xuất hiện trong tẩm cung của cậu.
Nào ngờ sau khi Triệu Lê nói xong câu tát kia, biểu cảm trên mặt đôi nam nữ đó trở nên rất kinh hãi, sau đó, bọn họ liếc mắt nhìn nhau rồi cùng rời khỏi căn phòng.
Triệu Lê ngơ ngác bị bao vây bởi đám người mặc áo khoác trắng nối đuôi đi vào.
Cơ thể cậu yếu ớt, gần như không có sức lực, chỉ có thể mặc kệ những kẻ đó động tay động chân với mình.
Chuyện duy nhất có thể làm chính là dùng ánh mắt tàn nhẫn nhìn chằm chằm bọn họ, hơn nữa nhớ kỹ dáng vẻ của từng người, chuẩn bị sau này sẽ tính sổ với bọn họ sau.
Đến lúc đó… mấy kẻ này cũng đừng hòng chạy thoát!
Tiếp đó, Triệu Lê muốn gọi người nhưng đã thất bại, sau khi lại bị hỏi vài câu vô vị, cậu đã bị đóng gói đưa đến một toà nhà hình vuông màu trắng.
Triệu Lê hoàn toàn không hiểu, tại sao sau mỗi lần nói bản thân là hoàng đế, cậu đều nhìn thấy biểu cảm lắc đầu bất lực của đám người này.
Ít nhất cũng phải là sợ hãi chứ! Cậu là hoàng đế, là một hoàng đế nắm giữ quyền sinh sát của tất cả mọi người ở triều Đại Dận đó.
Nhưng mấy người này lại không ai coi cậu ra gì!
Nhân lúc đôi nam nữ kia đang nói chuyện với người phụ nữ mặc áo xanh dương đội mũ trắng trong sảnh, Triệu Lê đã lặng lẽ bò từ trên giường xuống, nhìn chằm chằm chiếc cửa lớn trong suốt kỳ lạ, hoàn toàn không quan tâm đến mấy tiếng la hét ở phía sau, mà dùng hết sức lực toàn thân để chạy đi.
Rời khỏi cảnh cửa của căn phòng trắng, cậu tuỳ tiện chọn một hướng rồi tiếp tục chạy.
Bên ngoài đã đổ mưa, mặc dù không lớn nhưng vẫn khiến quần áo Triệu Lê ướt sũng, giày của cậu cũng đã rơi mất một chiếc trong lúc chạy.
Mưa càng lúc càng lớn, Triệu Lê cũng biết nếu còn dầm mưa thì sẽ bị bệnh.
Chỉ đành tìm một gốc cây bên đường để trú mưa.
Cậu bắt đầu nghi ngờ bản thân đang nằm mơ, nhưng cơn đau trong cơ thể lại nói cho cậu biết đây chính là sự thật.
Triệu Lê lại nghĩ, bản thân bị hãm hại sao?
Có người đã vào cung bắt cóc cậu ra ngoài, rồi vứt ở nơi này.
Nhưng rất rõ ràng, đôi nam nữ vừa nãy có quen cậu, nhưng cậu quả thực không có chút ký ức nào về bọn họ cả.
Đây rốt cuộc là chuyện gì.
Cậu ngồi xổm dưới mưa, vừa lạnh vừa đói, đời này chưa từng phải chịu ấm ức như vậy, hốc mắt cũng bắt đầu hơi cay cay, nhưng tôn nghiêm của một hoàng đế nói với cậu rằng tuyệt đối không được khóc thành tiếng.
Đột nhiên, trên đầu có một bóng đen, Triệu Lê cảm thấy mưa trên đỉnh đầu lập tức biến mất, cậu ngước lên nhìn, một chiếc ô màu đen chắn trên cơ thể, ngăn cách màn mưa.
Thuận theo chiếc ô, là một bàn tay khớp xương rõ ràng.
Sau đó, Triệu Lê nhìn thấy một đôi mắt quan tâm.