Không ai có thể nghi ngờ quan hệ giữa cậu và Cố Khải Niên!
Không ai hết!!
Eo Cố Đường cong lên, ngẩng cao cổ, đúng tình hợp lý: “Tớ chính là anh trai của cậu ấy.”
Nếu đổi lại là nhân vật bia đỡ đạn phản diện mà làm việc này, nói không chừng Cố tiểu thiếu gia sẽ biến thành bé Cố đáng thương.
Nghiêm túc mà nói, bạn nhỏ Cố Khải Niên là do cậu nâng niu trong lòng bàn tay mà nuôi lớn!
Đoạn Chính Vũ vẫn không tin: “Hai người các cậu không phải song sinh, lại học cùng lớp, làm sao có thể là anh em ruột được?”
Cổ Cố Đường vẫn ngẩng cao, mạnh mẽ giải thích: “Không phải anh ruột thì tớ không thể là anh trai của cậu ấy sao?”
Đoạn Chính Vũ đẩy cặp kính nhỏ: “Vậy cậu bảo cậu ấy gọi cậu một tiếng anh đi.”
“Tớ...”
Trong nháy mắt cổ Cố Đường mềm nhũn, quay đầu nhìn Cố Khải Niên một cái.
Tầm mắt chạm nhau, sao có thể trông cậy vào.
Cho tới bây giờ Cố tiểu thiếu gia chưa từng gọi cậu một tiếng anh trai.
Chẳng qua, Cố Đường còn có một chiêu cuối cùng - -
Cậu giơ cổ tay lên cao, tay kia bắt lấy cánh tay Cố Khải Niên cùng giơ lên: “Nhìn này, hồ lô nhỏ chúng tớ đeo cũng là một đôi, bà nội nói đây là bảo vật gia truyền, tớ và Niên Niên mỗi người một cái!”
Tình huynh đệ thiên trường địa cửu!
Nhìn Cố Đường cố gắng chứng minh quan hệ anh em với mình, Cố Khải Niên mơ hồ có vài phần đau lòng, cúi đầu “Ừ” một tiếng.
Mặc dù Bánh Bao Sữa cùng lớn lên với cậu ấy nhưng dù sao cậu cũng không biết cha mẹ mình là ai, có lẽ vẫn cảm thấy thiếu cảm giác an toàn...
Kết quả, cậu ấy vừa lên tiếng, chợt nghe Cố Đường được voi đòi tiên nói: “Vậy cậu mau gọi tớ một tiếng anh đi.”
Xin lỗi, cảm giác an toàn này cậu ấy không cho được.
Cố Khải Niên mím chặt miệng.
Cố Đường bĩu môi, hừ một tiếng: “Dù sao hai chúng ta cũng là người một nhà.”
Câu này thì không sai.
Cố tiểu thiếu gia rụt rè gật đầu: “Đúng là người một nhà.”
Vậy sao...
Tiểu Đoạn nửa tin nửa ngờ.
Nhưng người lạnh lùng như Cố Khải Niên cũng đã thừa nhận, hẳn là không phải giả.
Thật ra cậu ta cũng không muốn nghi ngờ quan hệ giữa Cố Đường và Cố Khải Niên, chỉ là có chút hâm mộ ghen tị. Đoạn Chính Vũ nghĩ mãi mà không hiểu, sao Cố Đường lại thân thiết với Cố Khải Niên như vậy? Vì sao lại không thân thiết với cậu ta như vậy?
Nhưng nếu là người một nhà thì có thể hiểu được.
Tâm trạng của Đoạn Chính Vũ bình thản hơn một chút.
Ngoại trừ người nhà, Cố Đường và cậu ta là bạn tốt nhất!
Còn chưa kịp vui vẻ được một phút, đã thấy cô bé cả người đều là đùi gà đi tới, kéo tay Cố Đường.
Đoạn Chính Vũ: “!!!”
Cậu ta còn chưa từng kéo tay bạn cùng bàn...
Không phải, sao bạn cùng bàn nhỏ của cậu ta còn có người khác?!
Lúc ở nhà trẻ, hồ lô nhỏ của Cố Đường vẫn luôn được giấu trong ống tay áo, đây cũng là lần đầu tiên Tưởng Y Y nhìn thấy, cô bé lôi kéo Cố Đường tò mò nhìn trái nhìn phải, bỗng nhiên nhớ tới phim truyền hình tối hôm qua xem cùng mẹ.
Bà nội của nam chính đưa cho cháu trai và cháu dâu một đôi ngọc bội, cũng nói là bảo vật gia truyền.
Tưởng Y Y nghiêm trang nói: “Mẹ tớ nói, đồ đôi gia truyền bảo đều là truyền cho dâu không truyền cho rể, đây là quà tặng cho vợ của nam chính”
Cố Đường: “...?”
Cố Khải Niên: “...?”
Đoạn Chính Vũ lập tức hiểu ra, vô cùng đau đớn: “Tớ đã bảo là quan hệ của hai người không bình thường mà!”
Ánh mắt Tưởng Y Y đảo quanh Cố Đường và Cố Khải Niên: “Hai người ai là vợ?”
Đoạn Chính Vũ đẩy chặt kính mắt, ánh mắt lóe lên: “Tớ cảm thấy là Cố Khải Niên!”