Sau Khi Xuyên Thành Pháo Hôi Tôi Còn Có Thế Có Ý Xấu Gì Chứ

Chương 29: Đổi chỗ

Bạn cùng bàn của cậu là một nam sinh đeo kính nhỏ, theo tầm mắt Cố Đường thấy được Cố tiểu thiếu gia, chậc chậc miệng: "Nhìn qua là biết phú nhị đại không chịu học tập tốt!"

Cố Đường gật gật đầu, lại lắc đầu.

Phú nhị đại là phú nhị đại.

Nhưng không thể nào không học tập cho tốt.

Trong cốt truyện gốc, Cố đại lão là học bá thời niên thiếu.

Người đang thảo luận về Cố Khải Niên trong phòng học không chỉ có hai người bọn họ.

Dung mạo của Cố tiểu thiếu gia quá mức xuất chúng, khiến cho một số nữ sinh chú ý.

Tuy rằng đều là học sinh tiểu học năm nhất, nhưng thẩm mỹ cơ bản đã online, các cô gái nhỏ giọng thảo luận, nếu có thể ngồi cùng bàn với Cố Khải Niên thì tốt rồi.

Kính mắt hừ một tiếng: "Ai ngồi cùng bàn với học sinh xấu như vậy chứ, hai người đúng là không có mắt thẩm mỹ."

Cố Đường: "...”

Nghỉ trưa tan học.

Kính mắt muốn kéo Cố Đường đi ăn cơm, vừa quay đầu, người đã không còn.

Cậu ta đẩy đẩy kính mắt.

Chỉ thấy bạn cùng bàn đáng yêu của cậu ta chạy tới bên cạnh học sinh xấu xa phú nhị đại, kéo tay áo đồng phục của người ta, ngọt ngào hỏi: "Niên Niên có muốn đi ăn cơm không, tớ đã đói từ lâu rồi!"

Cố Khải Niên nhấc mí mắt lên: "Ngồi ở tổ 1 vui vẻ không?"

Cố Đường thành thật gật đầu: "Rất vui."

[Kí chủ! Có phải cậu quá cố gắng rồi không?]

Cố Đường: "A?"

[Nhiệm vụ "tra tấn nam chính X100" đã sớm hoàn thành, cậu còn giày vò cậu ta làm gì?]

A, cái này...

Nếu không phải hệ thống nhắc nhở, cậu thật sự không nhìn ra Cố tiểu thiếu gia đang tức giận!

Cố Đường vội vàng đổi giọng: "Cũng không... vui vẻ lắm đâu?"

Cố tiểu thiếu gia híp mắt nhìn cậu một hồi, hài lòng gật đầu: "Rất tốt, vậy cậu đi xin đổi chỗ ngồi đi."

Đổi chỗ ngồi?

Cố Đường mờ mịt chớp mắt mấy cái: "Đổi đi đâu?"

Cố Khải Niên giơ tay chỉ ra ngoài cửa sổ: "Phong cảnh chỗ này thế nào?"

"Không tệ."

Tổ bốn dựa vào cửa sổ, ngoài cửa sổ chính là vành đai xanh của trường học, còn có một đài phun nước đẹp, liếc mắt nhìn đã thấy phong cảnh đẹp hơn tổ một sát bên hành lang của bọn họ nhiều.

Vừa nói xong, Cố Đường đã thấy cậu nhóc Cố nhìn mình với ánh mắt "Cậu hiểu rồi đấy".

Cố Đường chần chờ: "... Đổi đến đây?"

Cố Khải Niên nghiêm túc gật đầu: "Chỗ này phong cảnh đẹp."

Cố Đường: "..."

Đây chính là đại thiếu gia trong truyền thuyết sao?

Hóa ra buổi sáng cậu ấy nhìn ra ngoài cửa sổ, chính là đang nghiên cứu xem phong cảnh đẹp hay không!!

Bỏ qua lý do chẳng đáng tin cậy như phong cảnh, Cố Đường quả thật cũng rất muốn ngồi cùng bàn với Cố Khải Niên.

Nhưng chỗ ngồi đã được giáo viên phân công, có xin thêm cũng vô dụng, bạn cùng bàn hiện tại của Cố Khải Niên chưa chắc đã đồng ý đổi, giáo viên lại càng không chắc chắn sẽ đồng ý.

Mang tâm trạng thấp thỏm, Cố Đường đi vào văn phòng.

Trước mặt giáo chủ nhiệm lớp bọn họ đã có một cậu bé đang đứng, chính là bạn cùng bàn hiện tại của Cố Khải Niên.

Cậu bé lớn lên rất đáng yêu, mũm mĩm, nhưng không hiểu sao lại khóc đến co rúm, bụng nhỏ cũng run theo.

Cố Đường vừa đến gần, đã nghe thấy cậu bé đang khóc lóc kể lể với thầy giáo.

"Hu hu hu, em muốn đổi chỗ ngồi..."

Cố Đường: "?"

Thầy giáo cũng mặt đầy dấu chấm hỏi: "Vì sao?"

Mới ngồi một buổi sáng đã muốn đổi chỗ ngồi rồi?

Cậu bé uất ức nói: "Cố Hải Niên không thèm để ý đến em!"

"Là Cố Khải Niên."

Cố Đường nhịn không được sửa lại, kết quả cậu bé lại càng khóc thương tâm hơn.

Cậu bé vừa mở miệng, Cố Đường mới phát hiện ra nguyên nhân vì sao cậu nói không rõ ràng, thì ra là cậu bé chưa thay răng, giống như cậu hồi trước - bị sún răng cửa.

Bạn nhỏ đến môi trường mới, đương nhiên là muốn nhanh chóng kết bạn, trẻ con năm nhất tiểu học, có thể chơi cùng nhau trước hết thường là bạn cùng bàn.

Bị bạn cùng bàn đối xử lạnh nhạt, cậu bé có cảm giác bất lực khi bị cô lập, nên vội vàng chạy đến tìm thầy giáo để đổi chỗ.

Cậu bé không muốn ngồi chung với Cố Khải Niên nữa!

Thầy giáo cũng rất khó xử.

Chỗ ngồi đã sắp xếp xong xuôi, đổi với ai cũng không thích hợp.

"Thầy, em bằng lòng ngồi cùng Cố Khải Niên ạ."