Cố Đường há to miệng, làm lộ ra răng mới của mình: "Cậu xem nè, a ——"
Đối diện với ánh mặt trời, Cố Khải Niên có thể nhìn thấy trên răng cửa thiếu thốn của bé con, quả thật mọc ra một cái răng nhỏ như hạt gạo.
Nhưng không đợi cậu ấy nhìn kỹ, Cố Đường bỗng nhiên "Hắc hắc" cười một tiếng, thừa dịp khoảng cách hai người quá gần, hơi nghiêng đầu, cắn lên gương mặt cậu ấy một cái.
"Coi như là đánh dấu, kỷ niệm cái răng dài của tớ mới mọc!"
Cố Đường làm chuyện xấu xong thì chạy như một cơn gió.
Cố tiểu thiếu gia sững sờ tại chỗ một hồi lâu, mới nhớ tới việc đi đến trước gương soi một chút...
Trên gương mặt trắng nõn của cậu ấy để lại một dấu răng tròn trịa.
Giống như là bị đóng dấu.
Cố Khải Niên sờ sờ dấu răng lồi lõm không bằng phẳng, trong miệng thì thầm: "Nhàm chán."
Không lâu sau, cậu ấy lại đi trở về, chụp một tấm ảnh về dấu răng nhỏ trên gương của mình.
Cục sữa nói, lưu kỷ niệm...
-
Bởi vì Cố Đường học tiểu học, nhà họ Cố xảy ra một cuộc tranh cãi nhỏ.
Thẩm Ninh Thanh phát hiện Cố Đường rất có thiên phú về âm nhạc, chưa từng nghiêm túc học mà đã có thể chơi được bài 《 Tiểu Tinh Tinh》 ở viện mồ côi, đây không phải thiên tài thì là gì?
Bà ấy cho rằng nên đưa Cố Đường đi theo con đường nghệ thuật, bồi dưỡng chuyên nghiệp.
Nhưng Cố Quyền cảm thấy hai đứa nhỏ đã như hình với bóng từ tấm bé, vẫn nên cùng đi học trường tiểu học thuộc tập đoàn Cố thị thì tốt hơn.
Thẩm Ninh Thanh nhíu đôi mi thanh tú, kiên trì ý kiến của mình: "Với địa vị của em và mẹ nuôi của thằng bé trong giới nghệ thuật, đứa trẻ ngoan phải đi con đường này, tương lai tiền đồ vô lượng."
Mẹ nuôi là chỉ Ảnh Hậu Lê Vi Vi.
Từ sau khi gặp qua trong nghi thức kia, Lê Vi Vi nhớ mãi Cố Đường không quên, mỗi năm đều đến chúc mừng sinh nhật Cố Đường, ngồi vững danh hiệu mẹ nuôi của mình.
Sau khi Thẩm Ninh Thanh trở thành Tam Kim Ảnh, hiện tại bà đã chuyển sang làm đạo diễn, Lê Vi Vi thì hoạt động ở trước đài, có hai người bọn họ bảo đảm, nếu tương lai Cố Đường muốn xông xáo giới giải trí, tương đương với việc trực tiếp đứng ở vạch đích.
Nhưng Cố Quyền tận mắt nhìn thấy Cố Đường giao lưu với La lão viện trưởng như thế nào.
Đứa bé kia rõ ràng là một hạt giống tốt để làm ăn, đi làm nghệ thuật đáng tiếc biết bao?
Gia chủ Cố thị không dám trái ý vợ, chỉ có thể thấp giọng dỗ dành nói: "Em đừng vội, con còn nhỏ, hiện tại đã định đoạt tương lai cho con thì có hơi sớm..."
Tô Mai ở bên cạnh nghe nửa ngày, ưu nhã mà vuốt lại tóc: "Sao chúng ta không đi hỏi ý kiến của con một chút?"
Hai vợ chồng không có kinh nghiệm nhìn nhau: "Đúng vậy!"
Hai đứa trẻ bị bắt cùng nhau, ngồi song song trên ghế sô pha lớn trong phòng khách.
Nghe cha mẹ nói xong, Cố Khải Niên nghiêng đầu nhìn về phía Cố Đường.
Cậu ấy có một loại dự cảm không tốt lắm.
Cục sữa thích đánh đàn đến mức nào thì cậu ấy biết, chắc là sẽ không đi thực tế cùng cậu ấy ở tập đoàn Cố thị.
Nhưng không sao.
Cậu ấy cũng có thể đi học ở trường tiểu học nghệ thuật.