Sau Khi Xuyên Thành Pháo Hôi Tôi Còn Có Thế Có Ý Xấu Gì Chứ

Chương 24: Mọc răng

Cố Quyền sửng sốt.

Đứa con Đường Đường của ông thực sự đã sử dụng thân thế của chính mình làm ví dụ để giúp ông đàm phán việc mua trại trẻ mồ côi.

Ai lại nói Bé ngoan không phải con ông?

Cậu rõ ràng có gen kinh doanh xuất sắc của nhà họ Cố!

Cố Quân thẳng lưng khi nghe Cố Đường gọi mình là "Ba Ba.”

Ông vẫn nhớ lần đầu gặp nhau, Bé ngoan gọi ông là “Ba Ba”, nên cái tên "Cố ba ba” ra đời từ đó.

Cố Quyền không phải cố ý sửa sai cho mình.

Ông cảm thấy danh hiệu này rất ngọt ngào, còn trìu mến hơn cả việc gọi ông là chú Cố.

Chưa kể…

Nếu không có Bé ngoan, thì không ai gọi ông là ba ba cả.

Ngay cả niềm vui đơn giản cũng không có được.

Nghĩ tới đây, Cố Quyền vô thức sờ đầu con trai, thấp giọng nói: "Gọi ba ba đi."

Ngược lại, Cố thiếu gia ném cho ông một cái lườm lạnh lùng.

Cố Quyền suýt bị ánh mắt ấy đâm chết: "…”

Được rồi, tình phụ tử giả tạo thì chỉ có vậy thôi.

Nghe Cố Đường nói xong, viện trưởng La nhìn Cố tổng, lâm vào trầm tư.

Sức khỏe của ông ấy càng ngày càng yếu, thời gian chăm sóc bọn trẻ ở trại trẻ mồ côi cũng rất hạn hẹp, trước đó ông ấy đã phải tìm người để giao phó nhờ chăm sóc cho bọn trẻ.

"Cố Quyền, cậu có thể chăm sóc bọn trẻ được không?” Viện trưởng La hỏi.

Khi lão viện trưởng do dự, ông ấy dùng bàn tay nắm lấy vạt áo và lắc lắc.

Cố Đường ngước khuôn mặt nhỏ nhắn lên, đôi mắt to tròn sáng ngời nhìn viện trưởng La và nói: "Ông nội, ông yên tâm, Cố ba ba sẽ không bao giờ đối xử khắc nghiệt với bọn trẻ. Cố ba ba rất giàu có!”

Lời nói của đứa trẻ rất thẳng thắn và hồn nhiên.

Nhưng đó là sự thật.

Cố Quyền cũng hợp tác cười nói: ‘ Đúng vậy, tôi không có gì ngoài tiền.”

Thay vì giao nó cho những người mong muốn sử dụng trại trẻ mồ côi để kiếm tiền, khối tài sản dồi dào của Cố tổng chính là sự đảm bảo cho sự trưởng thành của bọn trẻ.

Ông La dường như đã nghĩ thông, chợt hiểu ra.

Ông ấy vỗ bàn nói: "Được, tôi đồng ý ký hợp đồng chuyển nhượng.”

Cố Quyền hỏi lại: "Ông sẽ đồng ý ký sao?”

Cố Quyền ngạc nhiên và cảm thấy tự hào.

Những trợ lý ưu tú mà ông cử đi, bao gồm cả chính ông, cũng không thể khiến La tiên sinh cứng đầu muốn ngồi xuống thương lượng, nhưng Đường Đường của ông lại làm được.

Không chỉ là làm được mà còn đàm phán thành công.

Đây chẳng phải giống với câu tục ngữ "Tre già măng mọc” hay sao!

Viện trưởng La cũng đưa ra điều kiện: "Tôi sẽ để lại di chúc, Cố tổng chỉ là người giám hộ. Trại trẻ mồ côi sẽ đứng tên Đường Đường và đổi tên thành "Trại trẻ mồ côi Đường Đường”, khi nó đủ tuổi sẽ thừa kế. Cậu có phản đối gì không?”

Đây là một loại ràng buộc.

La tiên sinh hiểu rõ, Cố Đường mặc dù còn nhỏ, nhưng nhà họ Cố rất yêu thương cậu, chỉ cần cô nhi viện mang tên của Cố Đường, Cố Quyền sẽ không đối xử hà khắc với bọn trẻ.

Cố thiếu gia luôn lạnh lùng nhưng lại có trái tim ấm áp.

Cố Đường cười tít mắt tiến lên, nở nụ cười ngọt ngào với Cố thiếu gia.

Lộ ra một nửa số răng cửa bị mất.

Nửa tháng sau.

Nửa chiếc răng cửa lung lay của Cố Đường cuối cùng cũng rụng ra.

Khi trẻ mới mọc răng, nướu sẽ có cảm giác ngứa ngáy.

Cố Đường muốn cắn bất cứ thứ gì bắt được.

Nói một cách logic, một đứa trẻ ở độ tuổi này cho dù đã thay răng cũng sẽ không thèm ngậm tay nữa, nhưng để đề phòng, quản gia vẫn tìm chiếc nướu ngậm Cố Đường dùng khi còn bé và để cậu nhai bất cứ lúc nào.

Đáng tiếc Cố Đường không thích lắm.

Răng đang ngứa.

Cậu đã tìm thấy thứ tốt hơn để cắn, hehe.

[Ký chủ, cậu đang có ý định gì vậy? Chia sẻ với tôi đi!]

Cố Đường: "Tôi nghĩ cậu không nên biết.”

[Này, cậu thật vô tâm!]