[Drahar] Lời Tuyên Thệ Với Chúa Cứu Thế

Chương 22: Malfoy Malfoy Malfoy

Author: Avadale

Nguồn QT: Wikidth.com

Editor: Noelle

Beta: Citrus Aurantifolia

Chương 22

"... Đại khái là thế, bà Pomfrey bảo chờ xương sọ của bồ ấy lành lại thì ký ức cũng sẽ dần dần khôi phục.", Ron gục đầu, uể oải giải thích.

"Tôi biết, Muggle cũng có những trường hợp thế này, chấn thương sọ não ảnh hưởng tới trí nhớ nạn nhân.", Hermione thoáng nhìn qua Harry đang ngủ say, bất mãn nói với Ron, "Cũng không phải chuyện gì quá nghiêm trọng, trò có thể đừng tỏ ra như tận thế có được không?"

Ron lẩm bẩm: "Đợi Harry tỉnh lại bồ sẽ hiểu thôi. Không phải tự nhiên mà Giáo sư McGonagall không cho người khác tới thăm."

Hermione ngồi cạnh nó: "Nói tôi lý do xem nào?"

Ron len lén duỗi ngón út về hướng cô.

Chẳng có ai bị hai người nhìn chằm chằm mà có thể ngủ tiếp được cả, Harry rất nhanh đã mở mắt. Cậu vẫn ngơ ngác, nhưng có vẻ rất hào hứng khi có thêm người tới thăm mình: "Ron... Và, ừm, xin lỗi mình không nhớ rõ lắm, nhưng mình dám chắc bồ cũng là bạn tốt của mình."

"Hermione, Hermione Granger."

Harry mỉm cười: "Xin chào, Hermione."

Hermione hỏi: "Bồ còn nhớ cái gì không? Ý mình là, sinh hoạt hàng ngày?"

"Ít nhất mình vẫn nhớ được cách ăn cơm.", Harry chạm vào băng vải đang quấn trên đầu mình, "Lúc cầm đũa phép - mình vậy mà là một phù thủy - mình có thể làm một vài phép nhỏ, nhưng mình không nhớ được mình đã học nó như thế nào. Không phải lo lắng quá về mình đâu, mình tự lo cho bản thân được mà, vị phu nhân kia nói không quá một tháng mình đã có thể khôi phục trí nhớ rồi."

"Rốt cuộc thì bồ cũng không thật sự mất đi tất cả ký ức, như dòng nước tạm thời bị chặn lại, không có nghĩa là dòng sông sẽ khô cạn vĩnh viễn.", Hermione nhìn Ron trách cứ rồi trầm giọng nói, "Harry như thế này không phải rất tốt à?"

Ron cũng thấp giọng trả lời cô: "Bồ chờ chút nữa sẽ biết thôi!"

Không cần chờ, Harry lập tức lễ phép hỏi: "Hermione, bồ có biết hôm nay Malfoy làm gì không?"

Hermione mở to mắt: "Malfoy?"

"Ừ, người có mái tóc bạch kim ấy.", Harry khẳng định lại, "Mình phải biết hôm nay cậu ta làm gì, chuyện này rất quan trọng với mình."

Hermione giật mình nhìn cậu, gần như không thở nổi... Cô quay sang Ron và hỏi một cách vô vọng: "Trò nói bồ ấy biết à?"

Ron đau khổ lắc đầu: "Việc gì mình phải làm thế?"

"Chẳng lẽ Harry còn nhớ rõ Malfoy?"

"Chỉ sợ bồ ấy nhớ được mỗi Malfoy."

Harry ngồi trên giường bệnh khẳng định lại đáp án khủng khϊếp đó: "Không sai, mình chỉ nhớ mỗi Malfoy. Cậu ấy ở đâu? Ron nói cậu ấy không thể tới thăm mình, mình với cậu ta có quan hệ gì?"

Hermione Granger, phù thủy thông minh nhất lứa, bị một người bệnh chấn thương sọ não hỏi cho cứng họng. Cô cẩn thận lựa từ mà nói: "Hai người... Quan hệ rất phức tạp, mình nghĩ trong lúc bồ chưa khôi phục ký ức thì không nên gặp cậu ta... Hiện tại bồ không thể xử trí những việc liên quan với Malfoy."

Harry trầm ngâm nói: "Được rồi.", nhưng cậu vẫn chưa từ bỏ: "Hermione, bồ có thể giúp mình tìm hiểu xem hôm nay Malfoy đã làm gì được không? Đây là ý nghĩ duy nhất mà mình nhớ rõ, chắc chắn nó rất quan trọng."

Hai con chim nhỏ ríu rít trên bậu cửa sổ.

*

"... Đại khái là thế, bà Pomfrey nói tiếp xúc nhiều với thứ có ấn tượng có thể giúp Harry khôi phục ký ức tốt hơn, nhưng bồ ấy chỉ nhớ rõ Malfoy." Hermione thông báo tin tức này trong Phòng sinh hoạt chung Gryffindor.

Neville nói: "Thế, thế không cần tiếp xúc, ký ức khôi phục chậm chút cũng không sao."

Ron vò đầu bứt tai: "Nhưng mà chỉ cần Harry tỉnh thì sẽ không ngừng hỏi bồ, 'xin hỏi bồ có biết hôm nay Malfoy đã làm gì không?', chẳng lẽ trước khi bồ ấy mất trí nhớ thì ngày nào cũng nhòm ngó xem Malfoy làm cái gì ư? Thế thì thật đáng sợ!"

Seamus nghiêm túc nói: "Mình thấy có thể thế lắm, học kỳ trước hôm nào Harry cũng nhắc đến Malfoy."

Hermione đập tay: "Được rồi, kệ chuyện đấy đi, hiện tại việc chúng ta cần quan tâm là nên trả lời bồ ấy về chuyện Malfoy thế nào. Không thể để Harry cứ vậy đi tìm Malfoy được, nói thật mình cũng không biết chuyện gì sẽ xảy ra."

"Chúng ta có thể nói Malfoy là kẻ xấu tính, hay gây sự với Harry."

Ron rụt cổ: "Ờm, mình đã nói với Harry, Malfoy đã đánh McLaggen vì bồ ấy..."

Hermione trợn mắt: "Trò không nói với tôi —— Sao trò lại muốn kể chuyện này cho Harry chứ?"

"Lúc kể mình vẫn chưa biết Harry mất trí nhớ! Lúc đó bồ ấy vừa mới tỉnh, ngồi một chỗ nói 'Malfoy', mình nghĩ nên đem chuyện này kể cho bồ ấy mới phải chứ!", Ron lập luận, "Nghĩ thử xem, McLaggen bị tẩn một trận, mà Gryffindor không mất một phân điểm nào, quá tuyệt!"

Hermione đỡ trán, thấy Neville và Seamus đều đang gật gù đồng ý: "Hình như Malfoy bị cấm túc vì đánh nhau với bạn học, đúng không?"

"GIáo sư McGonagall phạt cậu ta lau dọn hành lang ——"

Âm thanh miêu tả sinh động của Bà Béo bỗng nhiên truyền tới từ lối vào: "... McLaggen thật đáng thương, hai học sinh to con giữ cậu ta lại, cậu ta khó hiểu hỏi: 'Tao đâu có động chạm gì đến mày, Malfoy?', cậu học sinh Slytherin kiêu ngạo kia cười lạnh: 'Có trách thì trách hôm nay mày mặc đồng phục.'..."

Ron bỗng nhiên nhảy dựng lên: "Harry! Bồ vào kiểu gì?"

"Giáo sư McGonagall nói mình biết mật khẩu,", trên đầu Harry vẫn quấn nhiều tầng băng vải dày, "Các bồ đang nói chuyện của mình?"

Hermione và Ron nhìn nhau, không biết Harry đã nghe được bao nhiêu phần: "Bà Pomfrey đã cho bồ xuất viện?"

"Về cơ bản đã ổn, chỉ là tạm thời không thể vận động mạnh. Bà ấy nói môi trường quen thuộc sẽ có lợi với mình nên cho mình về ký túc xá." Cảm tạ Merlin, Harry không hỏi lại về việc Malfoy, mà rất hứng thú đánh giá phòng sinh hoạt chung, "Phòng mình ở đâu thế?"

Ron đứng lên: "Để mình đưa bồ đi, aizzzz."

Lúc đi lên cầu thang bỗng Harry nhẹ giọng hỏi: "Quan hệ của mình với Malfoy phức tạp tới mức nào vậy?"

Ron phẩy tay: "Nói thật, nếu bồ không nhớ được, chúng mình ai cũng không biết rõ giữa bồ và Malfoy đã xảy ra chuyện gì."

Đôi mắt xanh lá của Harry lóe lên vẻ kinh ngạc.

Ron lẩm bẩm: "Nên giờ bồ không thể gặp cậu ta. Thật sự là không được."

*

Harry nằm trên chiếc giường (nghe nói là) mình đã ngủ sáu năm, đúng là có một loại cảm giác quen thuộc. Đặc biệt là những tấm màn giường đỏ, ngăn cho cậu một không gian thuộc về chính mình, nhỏ hẹp, nhưng làm người ta cảm thấy an tâm. Dường như cậu đã có quen với việc ở những nơi nhỏ hẹp.

Sau khi Ron dẫn cậu lên thì đã rời đi, có lẽ lại đi gặp nhóm Hermione thảo luận về Malfoy. Malfoy. Harry thầm nhẩm cái tên này, lập tức nhớ tới một khuôn mặt tái nhợt, đôi mắt màu xám nhạt, nụ cười giả... Tuy rằng rất trắng, nhưng chắc chắn đó là con trai, thậm chí còn cao hơn mình một chút...

Nỗi khϊếp sợ lúc nãy vẫn còn vang vọng trong đầu Harry. Cậu có thể, rất có thể, là đồng tính luyến ái?

Hơn nữa còn là một người đồng tính nam đang chiến tranh lạnh với bạn trai mình!

Nghĩ lại thì, Hermione dùng từ "phức tạp" để miêu tả mối quan hệ của cậu với Malfoy, còn Ron, người bạn thân nhất của cậu mà cũng không rõ giữa cậu và Malfoy đã-từng-xảy-ra-cái-gì... thế chẳng phải chỉ có thể là những việc xảy-ra-giữa-người-yêu sao?

Không, cậu kiên trì nhớ như vậy hẳn là chuyện phức tạp hơn... Việc riêng, có thể là cãi vã, ví như, có khả năng, Malfoy nɠɵạı ŧìиɧ! Cho nên cậu mới để ý hôm nay Malfoy làm gì đến thế! Cậu ta có đi hẹn hò với người khác hay không!

Harry bật dậy, vết thương trên đầu bị động tác của cậu làm cho phát đau. Cậu hít sâu, gắng làm mình bình tĩnh lại: Ngẫm xem, Malfoy còn đánh nhau vì mày, Harry. Chắc chắn mọi việc không đơn giản như vậy, nếu không bạn bè của mày đã chẳng lo lắng đến thế.

Harry bắt đầu lục tung đồ đạc của mình, hi vọng có thứ gì đó có thể cung cấp cho bản thân chút bằng chứng... Động tác cậu dừng lại. Trong cái hộp nhỏ chứa rất nhiều thứ, một cái nhẫn bạc sáng loáng đang yên tĩnh nằm đó.

Trong nháy mắt dường như cậu thấy cả thế giới tràn đầy màu bạc, một sợi dây nhỏ nhẹ sáng nối cậu với một người khác... Harry cầm lấy chiếc nhẫn kia, không ngoài ý muốn thấy mặt trong nhẫn có khắc tên 'Draco Malfoy' một cách đầy hoa lệ.

Còn có một tấm da dê bị chiếc nhẫn này đè lên. Harry trước đây đã viết rất nhiều cái tên lên tấm da dê, phân tích mối liên hệ giữa bọn họ. Tên Draco cũng có ở đó, nằm tại một vị trí rất nổi bật, mà bên cạnh cái tên này, một từ rất nặng nề đã được viết.

—— "Tử thần Thực tử?"

Harry ngơ ngác nghĩ, có lẽ vấn đề giữa cậu và bạn trai so với nɠɵạı ŧìиɧ còn nghiêm trọng hơn.

*

"Lại đây, Draco."

Draco cảm giác được nỗi sợ hãi... Nhưng hắn có thể biểu hiện cảm giác này ra ngoài, nó sẽ giúp hắn có được nhiều tín nhiệm hơn. Hắn gắng bước lên phía trước, một bước, hai bước. Lucius và Narcissa ở bên cạnh trầm mặc, chỉ có Bellatrix cuồng nhiệt cổ vũ hắn.

Voldemort đứng trước mặt hắn, gương mặt quái dị vặn vẹo trưng ra một nụ cười: "Rất tốt. Severus nói mấy ngày nữa ngươi mới có thể tới đây, xem ra hắn đã coi nhẹ sự nóng lòng của ngươi."

Lucius nói: "Chúng tôi không thể chờ đợi nổi mà cống hiến sức lực cho chủ nhân."

Draco phụ họa cha hắn. Voldemort chăm chú nhìn vào mắt hắn một lần nữa... Hắn cảm nhận được ký ức đang bị lục lọi... Hình ảnh mấy ngày nay Snape dạy hắn thần chú... Các loại tin tức về Voldemort cắt từ những tờ báo đã rách nát ố vàng...

Cánh tay trái bỗng đau rát như phải lửa, như kịch độc ngấm vào làn da, Bellatrix cao giọng thét: "Chủ nhân ban thưởng cho chúng ta!"

Thanh âm trầm trầm của Voldemort quanh quẩn bên tai: "...Bộ Pháp thuật... Tấn công Hogwarts, giữ chân Dumbledore, không được để cho lão ta trở thành chướng ngại một lần nữa..."

—— Draco buông cánh tay trái của mình ra.

Từng hàng áo giáp an tĩnh đứng thẳng, hành lang yên tĩnh không có lấy một tiếng động. Đây là Hogwarts, nơi duy nhất không bị bóng ma của Chúa tể Hắc ám bao phủ, tuy rằng sớm muộn gì nơi này cũng sẽ bị ăn mòn. Draco nhắm mắt lại: Hôm nay Potter bị thương trong lúc thi đấu Quidditch, cảm xúc hắn đang cố gắng áp chế lại bùng lên, hiện tại hắn cần trở lại trạng thái an toàn, không thể để lộ phần tâm tư này.

Cho đến nay hắn vẫn có thể chỉ ra một cách rõ ràng mười khuyết điểm cũng một trăm chỗ đáng ghét của Harry Potter, hắn cũng đã từng đổ hết tất cả những dị thường lên Potter: Đâu ai nghĩ mình sẽ tiếp xúc với truyền thuyết của giới phù thủy? Vào buổi tối ngày hôm đó, hắn đã huyễn hoặc bản thân, hắn nhiều lắm cũng chỉ là ham muốn chinh phục cậu ta, một sự tiến hóa của mối quan hệ đối địch lâu dài của hắn với Potter, nhưng, sau khi Potter xuất hiện.

Draco đến nay vẫn không thể hình dung được cảm nhận của mình: Hắn đẩy cửa ra, thấy Harry đứng trong bóng đêm, cô độc, bi thương. Có lẽ đã từ rất lâu trước kia, Harry bướng bỉnh hỏi tại sao Sirius không chịu biến thành ma trở về, tại sao lại chết như vậy... Thiếu niên ấy khóc.

Hắn muốn —— thật sự vì Harry mà làm một việc gì đó. Chẳng riêng vì cái Khế ước Bảo hộ kia, mặc dù giờ ngồi phân biệt việc này cũng chẳng có ý nghĩa gì. Trước đây, Draco từng cho rằng áp lực Khế ước Bảo hộ đè lên hắn còn tốt hơn áp lực Chúa tể Hắc ám mang tới, hiện tại, hắn cuối cùng cũng hiểu, phần tốt đẹp đó rốt cuộc nằm ở chỗ nào.

Ham muốn chinh phục không thể làm nội tâm người ta trở nên mềm mại, cũng chẳng thể làm cho ký ức mấy ngày Giáng sinh trở nên đẹp đẽ, tựa như bao phủ một lớp giấy gói kẹo, trong suốt mà lấp lánh.

Draco nhìn chằm chằm bóng người mình phản chiếu trên áo giáp sáng loáng, thấy đủ loại tình cảm đang không ngừng dâng lên, lại yên lặng chìm xuống trong sự ám thị, những ký ức vài phút trước còn khiến hắn xao động lại trở nên ảm đạm, như tro bụi bé nhỏ ngủ đông trong lòng hắn.

Nhưng hắn biết lớp tro bụi đó đẹp đẽ lại diệu kỳ đến nhường nào. Hơn hẳn mọi phép thuật trên thế gian.

"Severus nói trò không đủ trấn định, thấy đồng ý với thầy ấy."

Con ngươi Draco co rụt, hắn xoay người lại, thấy Dumbledore hủy thần chú Tan Ảo ảnh, đang đứng nhìn hắn.

"Giáo sư Dumbledore.". Từ khi trở lại trường học, đây là lần đầu tiên hắn nhìn thấy vị hiệu trưởng này. Cụ Dumbledore mặc một chiếc áo chùng màu trắng đơn giản, ngữ điệu cũng thong thả hơn nhiều, cứ như đang rất mệt mỏi... Còn cả tay phải của ông. Draco chú ý tới cánh tay phải của Dumbledore ngày càng không ổn, đã hoàn toàn trở nên khô khốc, như cành cây bị sét đánh cháy đen nằm trong ống tay áo.

(Chỉ sợ Dumbledore đã thật sự trúng độc...)

Dumbledore tiếp tục nói: "Nhưng thầy không có ý kiến gì với sự không trấn định này."

Draco không trả lời. Hắn không biết Dumbledore nói "Không trấn định" là muốn ám chỉ cái gì, hắn cho rằng Snape sẽ không đem bí mật của hắn nói cho Dumbledore, cũng như hắn sẽ không tiết lộ việc của Snape cho Chúa tể Hắc ám... Nhưng hắn đã đoán Snape có vẻ nghiêng về phía Dumbledore, đây cũng là lý do tại sao trước nay hắn không muốn nói ra chi tiết nhiệm vụ Chúa tể Hắc ám giáo cho Malfoy, cho dù nếu nói ra rất có thể hắn sẽ được Snape giúp đỡ.

Dumbledore nhẹ giọng nói: "Thầy thấy trò đã trả lại quyển sách kia, câu hỏi của trò đã được giải đáp rồi sao?"

Ông chỉ chính là Những vấn đề xoanh quanh Lời thề Bất Khả Bội, Draco nói: "Đã không còn quan trọng nữa."

Dumbledore thong thả gật đầu: "Thật ra, sáng nay thầy đã quyết định một việc, nhưng đến buổi tối, thầy lại thay đổi quyết định đó. Có lẽ là vì bây giờ thầy đã không còn có thể sát phạt như thời còn trẻ."

Draco phản xạ hỏi: "Quyết định?"

Hắn không nghĩ Dumbledore sẽ dùng từ "sát phạt" này để miêu tả chính mình. Từ này hoàn toàn trái ngược với ấn tượng của Draco, hắn vẫn luôn cho rằng vị hiệu trưởng này có chút điên khùng, nhưng hiện tại cụ Dumbledore đang đứng gần hắn đúng là có một loại biểu tình nghiêm nghị mà bình tĩnh.

—— Đây là vị phù thủy trắng có thể khiến cho Voldemort kinh sợ. Draco kinh ngạc nhận ra bản thân đến giờ mới ý thức được việc này: cho dù Dumbledore chưa bao giờ che giấu quyền năng của mình, nhưng không một ai ở Hogwarts sợ ông như người ta sợ hãi Voldemort. Có lẽ, bản thân sức mạnh chưa bao giờ đáng sợ.

Dumbledore không giải thích gì, chỉ nói: "Thầy đúng là không nên sắp xếp quá nhiều. Để các trò tự tìm hiểu có lẽ sẽ càng tốt hơn."