Author: Avadale
Nguồn QT: Wikidth.com
Editor: Noelle
Beta: Citrus Aurantifolia
Chương 20
Snape hỏi: "Rốt cuộc gần đây ngươi đang làm gì?"
Draco trả lời: "Không thể nói được."
"Được thôi.", Snape thong thả gật đầu, "Đứa bé ngây thơ. Ngươi phải biết cho dù ngươi có làm tốt đến đâu thì Chúa tể Hắc ám cũng không đem Harry Potter thưởng cho ngươi."
"Con biết."
"Greyback là sao? Ta biết Chúa tể thay đổi nhiệm vụ giao cho Malfoy, nhưng ta nghĩ Lucius thà giữ ngươi ở cạnh chứ sẽ không để ngươi về Hogwarts."
"Bọn Potter chảy quá nhiều máu, Greyback ngửi thấy.", Draco đối diện với cái nhìn chăm chú của Snape, "Những chuyện khác, xin lỗi con không thể nói được. Con chỉ có thể đảm bảo Greyback sẽ không gây nên trở ngại gì lớn."
Snape nghiêm khắc nói: "Ngươi không thể trọn vẹn được cả hai bên. Ý ta là Lucius và Potter."
"Nhưng con không thể lựa chọn.", Draco nói, ánh trăng như dòng nước chảy xuôi theo vai hắn, "Con chỉ có thể cố gắng để cho bọn họ bình yên vô sự nhìn thấy một lần lại một lần mặt trời mọc... Con không thể lo việc xa hơn. Có lẽ kết cục đã định, con sẽ bị nghiền nát, không còn kết cục nào khác."
Snape chỉ ra: "Ngươi đang trốn tránh."
Draco không phủ nhận: "Không sai, trốn tránh. Con vẫn luôn là loại người yếu đuối như vậy."
*
"Fenrir Greyback?"
"Ừ.", Lupin ngồi ở mép giường Harry, bàn tay trên đầu gối nắm chặt, "Gã là người sói hung tàn nhất trên thế giới, gã hả hê trên vết thương của kẻ khác. Gã là con quái vật vô sỉ, man rợ, thích tấn công trẻ con, đi theo Voldemort... Khi biến thân, gã sẽ cố tình đến các gia đình phù thủy, cắn con của họ..."
Tonks tiến lên một bước, như muốn chạm vào vai của Lupin, nhưng bị tránh đi.
"Ta là người bị gã cắn, lúc còn rất nhỏ.", Lupin nói, "Cha ta đắc tội gã. Trả thù."
Cổ họng Harry nghẹn lại. Cậu nhớ tới gã đàn ông bẩn thỉu cao lớn kia... Móng tay sắc nhọn như vuốt thú, con ngươi đυ.c ngầu... Hơi lạnh trượt dọc theo sống lưng cậu, không phải cậu không nghĩ tới việc này, nhưng khi nó được xác nhận vẫn không tránh khỏi cảm thấy ghê tởm.
"Ron thì sao?", thanh âm Harry cứng đờ, "Rồi bồ ấy sẽ biến thành người sói ư?"
Lupin lắc đầu: "Không đến mức đó. Greyback không ở lốt sói, hơn nữa trò ấy chỉ bị cào, vết thương cũng được xử lý kịp thời, nhiều lắm chỉ hơi nhiễm chút tập tính loài sói thôi. Trò ấy vẫn là phù thủy."
Tonks nói thêm: "Anh cũng là một phù thủy tốt."
Lupin quay lại nhìn cô: "Nymphadora ——"
Tonks thanh minh: "Anh đừng hòng đuổi em đi, em là Thần Sáng, em có nhiệm vụ bảo vệ Hogwarts."
Lupin ôn hòa nói: "Tôi không muốn đuổi em đi, tôi chỉ muốn nói riêng vài câu với Harry."
Cô yên lặng nhìn y, mái tóc xám nâu dần biến thành màu hồng nhàn nhạt như trái cây chớm chín. Khi rời đi, cô nói: "Em chờ anh ở bên ngoài."
Harry không chắc chắn nói: "Hai người... Có phải... Hình như con bỏ lỡ cái gì thì phải."
"Không đâu.", vẻ mặt Lupin trở nên nghiêm túc, hỏi Harry, "Con có muốn nói chuyện với ta về Malfoy không?"
Harry sửng sốt: "Con chưa kịp hỏi cậu ấy."
"Không phải chuyện này.", Lupin hơi khó xử, "Ý thầy là, con không nên tin tưởng cậu ta đến thế. Đến cả Severus cũng không biết gần đây cậu ta làm gì, ở đâu, con có hiểu không?"
Trái tim Harry trở nên nặng nề. Cậu biết chứ, biết rõ hơn bất cứ kẻ nào, Draco đã thay đổi, trở nên xa lạ mà lạnh nhạt, lúc hắn xuất hiện ở đó, đôi mắt lam xám kia nhìn cậu như nhìn một người xa lạ. Nhưng Draco vẫn đỡ cậu, cẩn thận xử lý vết thương cho cậu, thậm chí cõng cậu trở về. Ngoại trừ sự lạnh nhạt không thể chối bỏ này, cậu ấy dường như chưa hề thay đổi.
Có lẽ đây là nguyên nhân Harry luôn túm chặt hắn... Cậu muốn làm cái lạnh nhạt khiến cậu bất an này biến mất. Harry mơ hồ nói: "Chắc cậu ấy có nguyên nhân gì khó nói."
Lupin nói: "Severus muốn giúp cậu ta, Dumbledore cũng thế. Nhưng cậu ta không muốn, một mình trở về bên Voldemort."
"Dumbledore?"
"Phải, nếu không có cụ Dumbledore đồng ý ai dám dẫn cậu ta vào số 12 Quảng trường Grimmauld.", Lupin tự hỏi trong chốc lát, "Có lẽ chúng ta nên nói cho con trước, như thế lúc nhìn thấy cậu ta con có thể chuẩn bị tâm lý một chút... Tình huống lúc đó phức tạp thật. Nhưng mà, cho dù Voldemort trừng phạt cậu ta nhiều thế nào cũng không có nghĩa cậu ta sẽ thay đổi lập trường, Harry, con phải biết, có một số Tử thần Thực tử ủng hộ Voldemort chỉ vì sợ hãi, bọn họ cũng rất mong người kia có thể biến mất hoặc chết đi, nhưng cũng chính vì sự sợ hãi ấy, bọn họ cũng vui vẻ dâng thi thể con cho Voldemort, chỉ để tránh đi sự trừng phạt nhất thời."
"Cậu ấy giúp con. Hôm nay. Cậu ấy là người đuổi Greyback đi ——"
"Đây chính là vấn đề.", Lupin nói, "Greyback đi theo Voldemort nhưng không được ban Dấu hiệu Hắc ám. Voldemort khinh thường gã, bất kỳ một Tử thần Thực tử nào cũng có địa vị cao hơn gã. Malfoy có thể ra lệnh cho Greyback, Harry, con nghĩ là tại sao?"
Có lẽ biểu tình Harry quá nghiêm trọng, nói tới đây Lupin cố gắng nở một nụ cười nhẹ nhàng: "Tất nhiên, nếu cậu ta vật lộn đuổi được Greyback đi thì mọi chuyện sẽ khác."
Harry cười không nổi, ngón tay vô thức siết chặt góc chăn. Lúc ấy Draco vẫn luôn chỉ đũa phép vào Greyback cho đến khi gã người sói kia đi như rối gỗ dần khuất dạng. Còn có những độc dược tốt được chuẩn bị sẵn, Draco không thể biết trước cậu và Ron sẽ Độn thổ sót thân tới đó, độc dược không phải chuẩn bị cho cậu với Ron. Vậy cho ai?
Cậu nói với Lupin: "Malfoy đang làm gì cũng được, đó là chuyện riêng của cậu ấy. Con chỉ biết tiếp tục làm điều con muốn làm."
Lupin nhìn cậu: "Không phải thầy muốn ngăn cản con. Thầy đồng ý là Draco Malfoy không tà ác như cha cậu ta. Nhưng con vẫn cần đề phòng. James sẽ không muốn nhìn thấy con giữ chặt một Malfoy không bỏ, tình huống đó thật sự khủng khϊếp."
Harry lại cảm thấy đùi phải của mình cứng đờ. Không, phải nói là, toàn bộ thân thể đều cứng đờ.
Dược xóa trí nhớ. Ngay bây giờ.
*
*
*
Harry nhịn xuống ham muốn mở Bản đồ Đạo tặc. Chẳng cần xem cậu cũng biết Draco ở đâu, văn phòng Snape, mấy ngày nay SLytherin kia lúc nào cũng ở đó. Học thêm, hoặc cũng có thể chỉ vì tránh Harry. Cụ Dumbledore chắc chắn đã biết, không thì các thầy cô khác không thể không có phản ứng gì trước một học sinh vắng mặt vô cớ suốt mấy tháng liền như vậy... Có lẽ thầy hiệu trưởng đã có tính toán. Nhưng Harry không nghĩ sự tình sẽ tới mức như vậy.
Cậu viết tên Draco lên tấm da dê, lại viết thêm tên mình và Voldemort. Draco trở lại Hogwarts có lẽ bề ngoài cũng không trái lệnh Voldemort... Cậu viết thêm Greyback. Draco xuất hiện cùng người sói này, chắc chắn Voldemort đã bắt họ phải cùng nhau hành động. Giúp đỡ? Giám sát? Nhưng Greyback có vẻ vô cùng nghe lời Draco.
Harry hoang mang viết tên Snape. Cậu có một suy đoán, rằng Snape chính là "Hoàng tử Lai". Như vậy khớp với những chuyện đã xảy ra nhất, Harry cực kỳ không tình nguyện mà thừa nhận Snape là người duy nhất cậu biết có kiến thức độc dược vượt xa sách giáo khoa, hơn nữa gã dạy Draco những thần chú có trên cuốn sách. Mà Dạ tiệc Giáng sinh lần trước, nếu Snape không phải là người viết cách bào chế độc dược kia thì sao có thể ngay lập tức biết Harry cho Draco uống cái gì.
Mối ác cảm của cậu với Snape bắt đầu tiêu biến, đặc biệt là khi nhớ tới hiệu quả của Sectumsempra khi tấn công Greyback. Harry viết tên cụ Dumbledore, nối tên cụ với tên Snape... Snape là gián điệp của Hội Phượng Hoàng, gã có thể lấy được nhiều tin tức quan trọng của bên Voldemort.
Nhưng gã cũng không biết được Draco bị giao cho nhiệm vụ gì.
Harry cau mày, cảm giác được một âm mưu nào đó đang bị che giấu. Không chỉ là cậu với Draco, có lẽ tất cả mọi người đều bị ảnh hưởng...
"Harry! Mau đến sân Quidditch!"
Harry bỏ bút xuống: "Sao thế?"
Ginny vừa thở hồng hộc vừa nói: "Ron đánh nhau với McLaggen, vì vị trí Thủ môn!"
"Sáng nay Ron mới ra khỏi Bệnh thất!"
"Rõ là anh ấy hồi phục rất tốt."
Harry vẫn chậm một bước, khi chạy đến sân Quidditch, cậu chỉ thấy đám Seamus đi tới, nhún vai nói với Harry: "Won-Won của chúng ta lại vào Bệnh thất rồi, đi với McLaggen. Giáo sư McGonagall tức điên, trừ một đống điểm của Gryffindor."
Vì thế Harry lại chuyển hướng, đi tới Bệnh xá, Ginny đi cạnh cậu, lải nhải: "Em chịu hết nổi rồi, mấy ngày nay Lavender cứ quấn lấy em hỏi chuyện của Ron và Hermione, sao họ lại không thể tự giải quyết nhỉ?"
Harry hỏi: "Ron vẫn chưa xử lý được chuyện này?"
"Anh ấy còn chả biết chuyện gì đang diễn ra.", Ginny càng đi càng nhanh, "Con trai ai cũng ngu ngốc thế à?"
Harry sờ sờ mũi: "Cũng không hẳn ——"
"Xin lỗi, em nhầm!", Ginny nhanh chóng cắt ngang cậu, "Được rồi nói thật thì... có một đoạn thời gian em rất thích anh, nên em không muốn nghe chuyện của anh với Malfoy đâu, dù em tò mò lắm."
Bước chân Harry tạm ngừng: "Anh với Malfoy cái gì cũng không có!"
Ginny mím môi: "Thấy chưa, anh chỉ nghe thấy mỗi Malfoy."
Harry sửng sốt, nhớ ra trước khi nhắc tới Malfoy Ginny có nói gì đó... "có một đoạn thời gian rất thích anh", bao giờ cơ? Hình như cậu hoàn toàn không chú ý đến, mà Ginny cũng không tỏ vẻ gì, gần đây cô hẹn hò với Eddie Chín O cũng rất tốt...
"Xin lỗi em, anh cảm thấy, ừm, chúng ta cứ như bây giờ cũng không tồi. Bạn bè?", Harry nói, áy náy phát hiện bản thân hiện tại rất muốn có ai đó tới phá vỡ tình thế này.
Ai đó xuất hiện ngay: Ron đã bị đánh bầm một con mắt chạy tới, khi đến gần hai người lập tức dừng bước, giữ chặt tay Harry: "Chúng ta là bạn thân!"
Harry gật đầu: "Đương nhiên."
Ron hét to: "Có thể nói cho mình rốt cuộc đã có chuyện gì xảy ra không? Mình chẳng hiểu Lavender đang nói gì hết!"
"Bồ không nhớ gì sao?"
"Nhớ gì mới được?"
Harry nói: "Lúc mơ màng bồ ôm Hermione không chịu buông tay, còn lảm nhảm không muốn Lavender."
Ron khϊếp sợ há to miệng: "Mình?"
"Bồ.", Harry trịnh trọng gật đầu.
Ron lùi lại một bước: "Mình như thế nào sẽ...", nó do dự trong chốc lát, rồi nhảy dựng lên, quay người chạy lại đường cũ.
Ginny nói với Harry: "Ôm người khác không buông là anh, không phải Ron."
Harry nghiêm túc nói: "Nhưng như vậy có thể giải quyết vấn đề của bọn họ, chuyện này kéo dài thế là đủ rồi."
*
Đêm khuya Draco mới về tới ngoài làng Hogsmeade, đèn dầu tối tăm lắc lư trong tay hắn.
Màn đêm phủ một màu đen đặc xuống núi rừng, tuyết đọng đã tan ra, mùa xuân sắp tới. Một mùa xuân tàn khốc. Hiện tại Draco cuối cùng cũng hiểu được Dấu hiệu Hắc ám vấy bẩn linh hồn là như thế nào, hắn cảm thấy buồn nôn, đau khổ, nhưng lại bình tĩnh đến kỳ dị, tựa như mọi việc phải trở thành như vậy. Hắn giơ đũa phép, khẽ đọc thần chú gọi thần Hộ mệnh... Đèn dầu lay động, bóng cây hơi lắc lư, nhưng cái gì cũng không xuất hiện. Ánh sáng bạc ấy sẽ không, không bao giờ trào ra từ đũa phép hắn nữa.
- —— Hẳn là như vậy. Draco nghĩ. Tử thần Thực tử sao có thể gọi thần Hộ mệnh.
Một bóng người cao lớn đứng phía trước, Greyback. Trên người gã còn dính những vệt đen của máu khô, khuôn mặt đầy lông có chút dại ra.
Draco ra lệnh: "Trốn về hang động, trừ khi ta mang người phụ nữ kia tới, ngươi không được xuất hiện trước mặt người khác."
Gã người sói kia gầm gừ gì đó trong cổ họng rồi xoay người, yên lặng rời đi.
Draco buông tay xuống, hắn chú ý thấy một mầm non nhỏ đang trồi lên giữa đám lá khô rách nát.
Mùa xuân đã tới.