"Nếu có một ngày bỗng dưng mất đi, tôi hi vọng khi tỉnh lại sẽ không như cũ đối mặt với cuộc đời tầm thường này"
Tần Điềm tỉnh giấc.
Tiếng nổ và tiếng đồ vỡ vụn vang lên như muốn xé rách màng nhĩ của Tần Điềm. Cô mở to hai mắt, nhìn chằm chằm bóng của ngọn lửa trên tường một lúc liền nghi hoặc cau mày.
Cô nghe thật nhiều tiếng thét chói tai cùng các tạp âm khác truyền vào phòng. Nghe một hồi lâu, Tần Điềm cảm thấy có gì đó không đúng...là tiếng nước ngoài sao? Hơn nữa đó không phải là tiếng Anh!
Tần Điềm nghi ngờ bản thân có phải do bản thân ngủ quá sâu nên bị mộng không?
Không đợi Tần Điềm trấn an bản thân, cửa phòng đột nhiên mở ra, ánh sáng từ ngoài kí©ɧ ŧɧí©ɧ khiến mắt Tần Điềm đau nhứuc dữ dội. Thân ảnh thiếu nữ gầy yếu từ ngoài chạy vào lôi kéo cả người nàng nói cái gì đó. Thấy Tần Điềm không có phản ứng, người liền cúi xuống, lôi từ gầm giường ra cái vali, chạy tới bàn học và tủ quần áo đem một ít quần áo bỏ vào, còn có một ít sách. Xong xuôi liền ném cho Tần Điềm một kiện áo khoác ý bảo nàng mặc vào.
Tần Điềm cho rằng bản thân chính là trong mộng thật rồi.
Đây không phải là căn phòng của cô. Ga giường trắng, tường hơi ngả màu vàng còn có một cái ghế nâu nhỏ... Những thứ này đều thật bình thường nhưng mà điều không bình thường là những thứ này đều theo thiết kế Tây Âu thời trung cổ, xét ở thời điểm này thì đúng là không bình thường.
Huống chi thiếu nữ trước mắt lại là một người ngoại quốc. Áo đầm hoa văn tối màu theo kiểu dáng châu Âu, đôi mắt nâu mở to, đem vali đã sắp xếp xong đưa Tần Điềm. Một giây sau lại lôi kéo Tần Điềm xuống giường mang lại giày rồi chạy khỏi phòng.
"A...này..." Tần Điềm bị lôi kéo đi có chút hoảng hốt. Nơi đây vẫn là Trung Quốc sao?
Vừa rồi là phòng ngủ, bây giờ đến cầu thang khiến cho nàng kinh ngạc. Đây chính là một cái biệt thự nha!
Thiếu nữ lôi kéo Tần Điềm xuống cầu thang, ở chỗ ngoặt liền ngồi xuống, hoảng sợ xem phía dưới. Tần Điềm cũng đi xuống nhìn lại.
Phòng khách đơn giản được bố trí rất ấm áp, tường màu ấm, thảm màu cà phê, nội thất kiểu phương Tây thanh lịch. Ghế sofa, bàn, tay vịn đều có độ cong tao nhã, đèn treo lấp lánh xinh đẹp. Hiển nhiên là một gia đình trung lưu đúng chuẩn.
Nhưng mà khung cảnh bên dưới lại phá vỡ sự ấm áp đó. Năm nam nhân cao lớn đứng trong phòng khách đang vây quanh một đôi vợ chồng trung niên, năm nam nhân dáng vẻ như đã có tuổi nhưng Tần Điềm lại không thể nhìn ra ở tuổi nào. Đôi vợ chồng kia nhìn tướng mạo chắc hẳn là ba mẹ của thiếu nữ cạnh nàng. Thiếu nữ lúc này lại lo lắng hoảng sợ che miệng mà nhìn xuống dưới, Tần Điềm khẳng định chuyện phát sinh dưới kia chắc chắn không có gì tốt. Bất luận là mộng trong hay mộng ngoài, Tần Điềm cũng chỉ là thân nữ nhi, không thể làm gì khác đành ôm lấy vai thiếu nữ kia an ủi.
Bên ngoài vô cùng ồn ào khiến cho đối thoại bên dưới không thể nghe rõ. Chỉ thấy hai bên nói vài câu, năm nam nhân to lớn kia đã động thủ, bốn tên tiến đến bắt đi người nam nhân còn một tên ở lại chế trụ nữ nhân còn lại. Bốn tên bắt đi nam chủ nhân còn chưa nói, bọn họ còn thô bạo quyền cước đấm đá khiến nam chủ nhân nhân liều mạng giãy dụa, miệng gào thét không biết nói cái gì, nữ nhân chủ nhân bị giữ ở trong nhà lớn tiếng khóc kêu nhưng lại không thể làm gì.
Tần Điềm cảm nhận được cả người thiếu nữ đang kịch liệt run lên liền bỏ thêm sức lực kiềm hãm cô lại. Tần Điềm thật hiếu kì vì sao thiếu nữ lại lạnh nhạt nhìn ba mẹ như vậy, nếu là Tần Điềm, cô đã sớm tháo giày mà chạy xuống liều mạng rồi.
Nước mắt thiếu nữ nọ vẫn không ngừng tuôn như suối, miệng cô gái nỉ non, đầu dựa vào lan can nhìn cha mình bị lôi đi, biến mất ở ngoài cửa. Tên đang giữ mẹ cô ấy cũng buông ra, quay sang đập phá một trận trong phòng khách rồi mới rời đi.
Nữ chủ nhân yếu ớt ngã xuống, thiếu nữ cũng giật khỏi tay cô mà chạy xuống ôm lấy mẹ. Hai bóng dáng cứ thế ôm chặt lấy nhau trong phòng khách tan hoang.
Tần Điềm mang theo vali đi xuống nhìn hai mẹ con đang ôm nhau mà khóc, khoá lại cổng lớn, Tần Điềm qua khung của sổ nhỏ nhìn ra ngoài.
Đã là đêm khuya, bên ngoài môt mảng ánh lửa đỏ rực. Vô số người trên đường chạy tán loạn, họ cầm trên tay công cụ, tảng đá, búa, đuốc, còn có rất nhiều ngừoi trẻ tuổi cười hâh, dùng đá tảng đập vào cửa sổ. Nhiều người còn điên cuồng dùng gậy gộc đập vào các cửa hàng ven đường, xông vào nhà dân. Xung quanh đều là tiếng thuỷ tinh vỡ, khắp đường phố đều là mảnh thuỷ tinh vỡ nát.
Còn có nhiều người bị đám côn đồ giải đi giống cha của cô gái, bị giải đi toàn bộ đều là nam nhân, tuổi không giống nhau chỉ có số ít là thiếu niên trẻ tuổi, còn lại hầu hết đều là lão nhân.
Bỗng nhiên trên cửa phát ra tiếng lớn, hai mẹ con trong phòng nhìn thấy mấy tên côn đồ phá cửa liền thét ầm lên. Đám người vừa liền vào nhìn căn phòng hỗn độn liền biết đã bị càn quét qua nhưng vẫn không cam lòng, tiếp tục lục lọi một lần nữa, nhìn cần thấy chút trang sức hay đồ vật có giá trị một chút liền bỏ vào trong người. Tiếp đó ầm ầm tiến lên lầu, trên lầu lại vang lên các loại âm thanh kéo tủ đập đồ , lục tung phá phách.
Tần Điềm chạy đến hai mẹ con chủ nhà ý muốn nâng hai người họ dậy, lại phát hiện nữ chủ nhân đã ngất xỉu còn thiếu nữ lại vì quá hoảng loạn mà thần trí không rõ trạng thái. Cô dùng sức lay lay hai người mà vẫn không có tí nhúc nhích nào, nữ chủ nhân mập này quả thật lợi hại a....
Đám người trên lầu rất nhanh liền đi xuống, hai túi đều đã căng phồng tiền, lúc xuống còn ném cái gì đó, Tần Điềm nhìn kĩ liền nhận ra là các loại đồ dùng phụ nữ, qυầи ɭóŧ, bra nằm khắp nơi thật chói mắt.
Nhóm người kia đi rồi, lúc sau lại có thêm nhóm nữa, thấy cảnh tượng cũng biết khôn còn gì để lấy liền nhanh chóng rời đi. Gió lạnh theo khung cửa sổ vỡ tan lùa mặc kệ ba nữ nhân trong phòng muốn lạnh mà chết. Thiếu nữ cuối cùng cũng tỉnh, phối hợp với Tần Điềm đỡ nữ chủ nhân vẫn còn hôn mê đặt lên sofa, lên lầu lấy vài cái chăn bông đặt lên trên người nữ chủ nhân.
Mọi việc ầm ĩ đã xong, bạo động bên ngoài cũng dần bình ổn. Ánh bình minh rốt cuộc cũng đến.
Tần Điềm lúc này mới có thời gian ngẫm lại những chuyện phát sinh đêm qua.
Cô phát hiện, tất thảy đều không phải là mơ.
Cô có thể cảm nhận được các cảm giác, có thể nóng, đau. Cô thậm chí nhìn thấy bản thân năm 16 tuổi, vẫn tên Tần Điềm vẫn là người Trung Quốc.
Vấn đề lớn nhất là, chỗ này không phải là Trung Quốc, nơi này có khả năng chính là... nước Đức!
Ngôn ngữ thứ hai cô học là tiếng Đức, mà trình độ lại rất cao. Vừa rồi còn rất mơ hồ nhưng hiện tại tĩnh tâm ngẫm, những gì cô gái nói cô miễn cưỡng hiểu được, lại thần kì có thể nói trôi chảy.
Cô rối loạn, không thể nhớ nổi trước khi tỉnh lại ở nơi này bản thân đã làm cái gì. Là ăn mì ăn liền sau đó đặt lưng đi ngủ sao?
Hàng loạt ý nghĩ xẹt qua trong đầu Tần Điềm. Vì sao lại ở đây? Chuyện phát sinh tối qua rốt cuộc là gì?
Cả đêm phá phách đàn áp kẻ yếu, nhưng kết quả lại rất khác các cuộc gây rối khác, chỉ áp giải nam nhân tàn nhẫn, còn nữ nhân lại không động thủ, đập thuỷ tinh còn tiện tay vớ đồ của nhà dân?
Là bạo động sao?
Nếu vậy tại sao chính phủ không trấn áp...
Xem nơi đây tuy có bộ dáng của thế kỉ trước, dù hỗn độn nhưng vẫn nhìn ra là một cái thành phố lớn... Sự tình lớn như vậy lại không có chút tin tức gì?
Chẳng lẽ là chính phủ dung túng?
Tần Điềm hoàn toàn không nghĩ ra được, chỉ có thể cùng thiếu nữ Lina nọ dọn dẹp căn nhà.
Hai người trước mắt tìm các khối lớn đem chặn ở các cửa, sau mới cầm chổi quét dọn. Tần Điềm đi vào phòng bếp mở điện liền thấy một cuốn lịch, từ đâu Lina bỗng tiến vào xé trang trên cùng vứt vào sọt rác, vậy dĩ nhiên trang mới chính là ngày hôm nay rồi.
Liếc mắt nhìn quyển lịch, Tần Điềm suýt ngất tại chỗ...
Ngày 10 tháng 11 năm 1938
Năm 1938...
Năm...
19...
38...
Tần Điềm cúi người quét vài cái, lại nhanh chóng ngẩng lên nhìn lại quyển lịch. Dòng chữ đề ngày tháng năm đỏ tươi vẫn như cũ...
Cô lặp đi lặp lại như thế vài lần, nhìn muốn xuyên thủng quyển lịch vẫn không có gì thay đổi.
Tần Điềm nhìn Lina nước mắt vẫn chảy, liền rút trong túi giấy ăn, cười cười đưa cho cô. Nhân đó quan sát Lina,...mũi tương đương cao thẳng, lại nhìn nữ chủ nhân, rồi hồi tưởng dáng vẻ của nam chủ nhân hôm qua...là người Do Thái sao
Vậy là "Bài trừ Do Thái" đã bắt đầu rồi.
Ngày này, tại quốc gia này, không cần nói cũng biết xảy ra chuyện tình gì.
- Đêm thuỷ tinh - Kristallnacht
Lục lại kiến thức về chiến tranh thế giới thứ hai nông cạn của mình, Tần Điềm không khỏi thở dài, tình hình đã bắt đầu bất ổn rồi, xem ra chiến tranh cũng không còn xa...