Trong thời gian này, Lân cho tăng cường làm thêm bánh xe nước để tăng sản lượng xi măng. Lò gạch nơi Tứ thúc cũng xây dựng thêm, các khuôn đúc sắt dài cũng ngày càng nhiều.
Ba cô nàng ngồi làm việc ở văn phòng cũng đã quen việc, cô nàng Phi Yến thì tính tình cũng dần trở nên nhu thuận hơn. Tiền công Lân trả cho ba nàng khá cao nên cuộc sống ở nhà của các nàng cũng được cải thiện đáng kể. Riêng phần xây nhà cho Phi Yến mà Lân đã hứa cũng thực hiện xong. Ngôi nhà lụp xụp ngày trước giờ đã trở khang trang hơn. Cũng vì điều ấy mà Phi Yến tăng phần thiện cảm với Lân lên rất nhiều.
Công việc xây dựng đi vào quỹ đạo nên lợi tức sinh ra khá ổn. Thỉnh thoảng có một vài quan viên đến nhờ Lân sửa chữa, xây mới nhà cho họ. Phần nhiều đều lỗ, vì bọn ấy không muốn bỏ tiền ra, nhưng Lân lại tạo được mối quan hệ với người có quyền thế, việc làm ăn không ai dám chèn ép.
Hôm nay Lân lại muốn lên núi đi săn, nên sáng sớm đã chuẩn bị cung tên và mang theo một cây giáo dài. Lần này đã có người làm nên Lân muốn dắt theo Đen. Lân đến chỗ xưởng làm gọi Đen đi cùng, sẵn tiện ghé qua văn phòng chào hỏi ba cô nàng.
Thấy Lân mang cung tên, Phi Yến hỏi:
- Lân sư huynh hôm nay muốn đi săn à.
Lân đáp:
- Đúng vậy, nay ta muốn săn một ít thú rừng làm một buổi tiệc đãi 3 muội đây.
(Phàm là nam nhân thì việc dại gái thời nào cũng có – lời tác giả)
Phi Yến vội nói:
- Vô công bất thụ lộc, nếu như huynh không ngại có thể mang muội theo cùng, sổ sách muội đã lo ổn thỏa sẽ không ảnh hưởng gì đến công việc.
Lân mỉm cười nói:
- Đi săn rất nguy hiểm, muội không sợ sao. Lỡ xảy ra chuyện gì thì làm sao ta ăn nói với bá mẫu.
Chuyện này thì huynh cứ yên tâm, muội tuy là thân nữ nhi nhưng có vài năm luyện võ, đủ để phòng thân. Tài bắn cung của muội cũng không kém gì huynh đâu.
Lân thầm nghĩ, trước giờ mình chỉ toàn đi một mình, nếu có em gái này đi theo cùng nhau trò chuyện thì cũng đỡ buồn chán hơn.
Nghĩ vậy nên Lân nói:
- Vậy cũng được, ta để Đen ở nhà, còn muội sẽ theo ta đi săn. Ta cũng còn một cây cung nhẹ ngày trước dùng luyện tập, ta sẽ lấy cho muội.
Sau khi đã chuẩn bị đầy đủ, nước, thịt khô, cung tên thì Lân cùng Phi Yến khởi hành lên núi.
Vừa đến bìa rừng đã thấy 1 con thỏ đang đứng gần hang của nó.
Lân ra hiệu cho Phi Yến dừng chân lại, lấy tay chỉ về hướng con thỏ. Phi Yến lắp tên bắn ngay, con thỏ bị trúng tên bay đi.
Lân ồ lên một tiếng kinh ngạc, không ngờ cô nàng vậy mà có tài cung tên trác tuyệt.
Còn Phi Yến thì vẻ mặt đắc ý, như muốn nói:
- Giờ thì huynh tin lời ta nói chưa.
Lân đi đến nhặt con thỏ lên, mũi tên chuẩn xác trúng ngay đầu thỏ.
Cả hai tiến sâu vào rừng, đi một quãng khá xa mà vẫn chưa thấy thêm con vật nào. Một vài con gà rừng thỉnh thoảng có chạy ra nhưng rất nhanh đã lẫn vào trong các bụi rậm biến mất. Đi đến gần chiều thì bắt thêm được 2 con sóc và một con cheo độ 10 cân.
Đang đi thì Lân cảm giác quen quen, đây không phải là chỗ Lân lần đầu xuyên không đến hay sao. Bỗng phía sau vang lên tiếng hét, Lân quay lại thì thấy Phi Yến bị trượt xuống vách núi. Dùng hết sức bình sinh, Lân lao đến bắt lấy cổ tay của Phi Yến, nhưng chỗ này quá trơn, cả hai cùng nhau trượt dài xuống, một tay Lân nắm lấy tay Phi Yến tay còn lại thì lấy thanh trủy thủ ghì vào dốc đá để giảm lại lực trượt xuống.
Trượt được một đoạn thì thanh trủy thủ vướng vào hõm đá, cả hai cùng dừng lại. Khi này đoạn trượt cũng đã khá xa, cách một đoạn tầm 5 thước phía dưới là một cái bình đài nhô ra. Bây giờ không có gì bám vào để leo lên với lại tay kia đang kéo Phi Yến càng không có thế để leo.
Lân nói:
- Phía dưới chúng ta là cái bình đài muội nhảy xuống trước, ta sẽ theo sau, xem có cách nào để lên không.
Phi Yến nhìn xuống thấy khoảng cách cũng không quá xa nên đáp:
- Được!
Rồi cô nàng nhảy xuống cái bình đài đó. Lân cũng nhảy xuống theo. Cái bình đài này rộng chừng 20 thước, kéo dài ra độ chừng trăm thước. Lân lúc này quan sát kỹ vách núi, thấy vách núi vô cùng trơn trượt, khó có thể đi lên được, dọc theo vách núi cũng không có dây leo nào lớn để đi lên.
Lân thở dài nói:
- Lần này ta hại muội rồi, để muội đi săn cùng ta nhưng lại rơi vào thế hung hiểm như thế này. Ta đã quan sát kỹ không có đường để lên.
Phi Yến nói:
- Huynh đừng nói như vậy, lỗi là ở nơi muội, nếu muội không bất cẩn thì đã không kéo huynh theo.
Rất nhanh trời bắt đầu tối, nơi này thì không sợ thú dữ đi xuống nên cũng khá an toàn.
Lân nói:
- Giờ trời cũng tối, đi lên thì không thể nên tối nay hai ta chỉ có thể ở lại nơi đây thôi. Lân thở dài: haizz nơi này khá heo hút, không phải nơi thợ săn đến, không biết ngày mai người nhà tìm hai chúng ta bằng cách nào đây.
Thấy Lân có vẻ bi quan, Phi Yến an ủi:
- Muội nghĩ mọi người sẽ tìm được thôi, huynh không cần phải lo lắng nhiều như vậy.
Lân suy nghĩ cũng có thể mọi người sẽ tìm được mình, dù sao cũng chết một lần rồi có gì mà sợ. Mà khoan đã mình vẫn chưa có vợ, không thể chết được, hay là bây giờ… à mà thôi đi, bậy quá.
Lân nói:
- Chắc là muội cũng đói rồi, chỗ thú rừng để ta làm, hôm nay chúng ta ăn thịt nướng ở nơi hiểm địa này. À mà ta quên mất, phải có lửa mới được.
Lúc này Phi Yến mới mỉm cười:
- Lửa thì huynh không cần lo, muội có mang theo đá đánh lửa.
Nói rồi cô nàng đi nhặt những cành cây khô, lá khô để đốt lửa. Lân cũng mang mấy con thú săn được đi ra xa làm thịt.
Cả hai cùng ngồi bên đống lửa nướng thịt, mùi thịt thơm phức bay lên.
Lân chép miệng:
- Thịt nướng mà có chút muối thì tuyệt vời.
Phi Yến lại lấy từ trong túi ra một cái lọ nhỏ bằng gỗ rồi nói:
- Thật may là muội lại có muối cho huynh.
Lân cũng há hốc mồm thầm nghĩ:
- Ôi mẹ ơi, cô nàng này còn mang theo cả muối, không biết trong cái túi nhỏ của cô nàng còn mang theo gì nữa không.
Lân cười nói:
- Quả thật ta không nghĩ là muội lại chu đáo mang theo muối.
Thịt chín cả hai cùng ngồi ăn, vừa ăn vừa trò chuyện. Lân thì cắn từng miếng lớn, Phi Yến thì lại từ tốn ăn từng miếng nhỏ.
Lân hỏi:
- Năm nay tuổi muội cũng đã tới tuổi thành gia lập thất, muội đã có ý trung nhân chưa? (thời này người ta lấy chồng cưới vợ rất sớm)
Phi Yến nói nhỏ:
- Muội chưa có ý trung nhân, mấy tháng trước ở làng bên có Trần gia nhờ bà mối sang hỏi chuyện cưới muội về làm thϊếp với mẫu thân. Mẫu thân rất thương muội nên không tự ý quyết định, hỏi muội có bằng lòng không, nếu ưng thì nhận lễ. Muội vẫn chưa muốn lấy chồng nên đã nói mẹ từ chối khéo nhà người ta.
Huynh hỏi muội, vậy còn huynh thì sao đã để ý cô nàng của nhà nào chưa. Huynh bây giờ đã là ông chủ, có danh có tiếng lại có học vấn. Chắc là nhiều nhà muốn huynh làm hiền tế.
Lân cười nói:
- Cái đó là do muội nghĩ thôi chứ ta vẫn chưa có người trong lòng. Ta cũng chưa muốn thành gia lập thất nên mỗi lần mẫu thân ta đề cập đến chuyện hôn sự là ta lại chạy đi mất.
Nói về đề tài này Lân thấy cô nàng cứ ngượng ngùng cúi đầu, còn đâu cá tính của ngày thường nên Lân trêu chọc:
- Cả ta và muội đều là người chưa thành gia lập thất hay là hai ta cùng về chung một nhà đi. Ta thấy cũng xứng đôi đó chứ.
Phi Yến đỏ bừng cả mặt, càng cúi đầu thấp hơn nói:
- Muội đâu dám trèo cao như vậy, vả lại nhà muội nghèo, mẹ góa con côi, nên nếu gia đình giàu hỏi cưới cũng chỉ cưới muội về làm thϊếp chứ không được làm thê.
Suýt nữa thì Lân quên mất thời này được quyền lấy nhiều vợ, vợ cả là thê, còn vợ lẽ là thϊếp. Hai nhà phải môn đăng hộ đối với nhau. Việc cưới hỏi do cha mẹ sắp đặt, con gái không được cãi lại. Nghĩ tới đây Lân cũng thấy thương cảm cho Phi Yến, tuy nàng có cá tính mạnh mẽ nhưng vẫn không vượt qua được các lễ giáo ràng buộc, nếu theo cách nói của Hoàng lão tà thì đó là cái thứ lễ giáo ăn thịt người.
Lân không tiếp tục trêu chọc nàng nữa chỉ nhẹ nhàng nói:
- Cứ để mọi chuyện theo lẽ tự nhiên thôi.
Lúc này Phi Yến bỗng nhìn Lân rồi hỏi:
- Các con số mà huynh dạy ta rất thuận tiện trong việc tính toán, làm sao huynh có thể nghĩ ra được vậy.
Lân giật mình:
- Cái này...trả lời sao đây ta. Ngày trước ta học các phép toán thấy nó rất rườm rà, khó hiểu nên mới dần thay thế nó bằng các ký tự đó cho thuận tiện. Dần nghiên cứu mở rộng ra thêm nên mới hình thành được như vậy.
Lân nói lảng sang chuyện khác:
- Trời càng tối hình như hơi lạnh, ta thấy y phục của muội không giữ ấm được. Muội lấy áo ngoài của ta khoác đi.
Nói rồi Lân cởϊ áσ ngoài ra đưa cho Phi Yến, dù sao thì áo của hắn cũng đủ dày để không bị lạnh.
Phi Yến từ chối:
- Muội cũng không thấy lạnh, muội luyện võ từ bé, thể lực tốt nên cũng không thấy lạnh.
Lân cương quyết đưa cho nàng, phải nói đủ kiểu, hâm dọa trừ lương nàng mới chịu nhận và cảm tạ Lân.
Trời dần khuya cả hai cũng buồn ngủ nên dựa lưng vào vách núi để ngủ.
Sáng dậy, Lân nhìn sang thì không thấy Phi Yến. Cô nàng đã dậy từ sớm, nhìn một vòng thì thấy Phi Yến cách đó không xa đang cúi người hái cái gì đó. Lân đứng dậy vươn vai, cả người êm ẩm.
Thấy Lân đã dậy, Phi Yến vẫy tay gọi:
- Lân sư huynh qua đây xem cái này nè.
Lân bước tới chỗ Phi Yến xem nàng có gì cho hắn xem, thì ra cô nàng đang hái nấm.
Phi Yến nói :
- Chỗ này muội phát hiện ra có người khắc chữ lên trên vách đá, hình như là bộ nội công tâm pháp, do rêu bám nhiều nên muội chưa xem được hết.
Rồi cả hai cùng nhau cạo bỏ đi lớp rêu, từng dòng chữ hiện ra:
- Trên đường hành quân công đánh Chiêm Thành đi qua nơi này thì có binh sĩ bị ngã xuống vách núi, ta lần mò xuống xem thế nào. Thấy nơi này thế hiểm trở, người đi ngang dễ sơ ý trượt chân. Ta một đời chinh chiến, qua nơi này âu cũng là duyên, nay ta khắc trên vách đá nội công tâm pháp mà ta đã học, tâm pháp này cần người trải qua lằn ranh sống chết hoặc giả có chí quyết tâm hơn người thì mới có thể lĩnh hội – Kim Nghiêm đại tướng quân.
Đọc xong những dòng chữ trên vách Phi Yến hỏi:
- Huynh có biết vị tướng quân này là ai không.
Lân nghĩ ngợi một lúc rồi trả lời:
- Vào thời nhà Trần có một vị tướng được cử đi đánh Chiêm Thành, vị tướng ấy lúc đi được phong làm chức Kim Nghiêm đại tướng quân. Ngài là Phạm Ngũ Lão, một bậc danh tướng dưới trướng của Hưng Đạo Đại Vương.
Phi Yến nhìn Lân với ánh mắt thán phục:
- Huynh đúng là người học rộng tài cao.
Cả hai cùng nhau cạo hết rêu. Chữ được khắc cũng hiện ra toàn bộ.
Bài tâm pháp đầu là Lực thác thiên cân (sức đỡ nghìn cân).
Lực thác thiên cân
Khai đang lưỡng chưởng thượng phiên khởi
Trượng trước hô hấp triều thượng cử
Hạ đôn địa bồn khí hấp thành
Tả hữu cung tiễn phóng tiền luyện.
Bộ tâm pháp này hướng dẫn cách dùng lực tá lực, tức là mượn lực đã lực. Lấy sức người trả lại cho người theo phép 4 lạng chống nghìn cân.
Bài thứ hai không đề tựa, chỉ ghi là công pháp luyện kình lực tay.
Ác quyền dịch cân bả lực toàn
Thần lực lạp động cửu tọa sơn
Thủ tí tạo hình cố kình thức
Lưỡng túc khai lập điền kiên khoan
Bể tức vô thanh thần khí thủ
Tĩnh tâm thùy liêm bả ngạc niêm
Thất thất chi số mặc niệm ký
Thức thức thao hoàn thủ đan điền
Khấu xỉ tam thập lục thứ hậu
Khẩu nội tan sinh tam thứ yên
Thập cứ võ nhân cửu tất luyện
Khước tật dưỡng khí hựu diên niên.
Công pháp này muốn luyện thì người luyện phải có sẵn căn cơ nội công thâm hậu mới luyện được. Kình lực tay tăng nhưng cơ bắp không tăng mà còn co lại. Nội công càng tiến xa, đạt đại thành thì người cũng sẽ gầy đi.
Lân đọc xong thì nghĩ tới mấy mấy bộ phim, cứ cao thủ nội công thì toàn là người khô gầy. Nếu mình học liệu có trở thành người gầy như bộ xương không ta.
Đọc qua tiếp thì lân giật mình vì dòng chữ ghi chú bên trên: "Tâm huyết một đời của ta""
Đây là một bộ cổ kinh, mới nghe tên thôi mà đã thấy lợi hại.
Càn dương cổ kinh
Khởi nguyên kiết già thế, thân định khí nhàn. Tĩnh tâm duy ý khí đan điền, lưỡng chưởng thượng phiên khởi. Vận khí đan điền truyền kinh mạch, dĩ ý dịch thần, dĩ thần dịch khí. Trực thân khí tĩnh, giá tử bài định thời nửa canh. Hô hấp dẫn khí hạ đan điền.
Song tý khởi chưởng hộ đầu, hợp thủ chuyển đấu phân tả hữu. Đan điền thổ lực chú song tý, quán lực chú tý huyệt Nhĩ Môn. Hổ khẩu tương hợp trình tam giác. Dẫn khí đan điền vòng Ngọc Chẩm, Vĩ Lư chú Để Hải. Trác thù loan quán, bao đỉnh cập hạng. Thượng ngạc khẩu xanh thiệt, tức điều tâm mật. Khí thông bàn, ngón, sinh lực thần.
Cử tý ngưỡng đầu vọng thương khung. Khấn thân kình chú cảnh hạng gian. Hô hấp toàn thân bất biến hình. Tả hữu luyện đắc thiết hầu kình. Hạ khí Dũng Tuyền như sinh căn, kình quán Lao Cung nãy chân cơ.
Song thủ vận động thái cực cầu, bái định giá thế nghịch phúc tức. Địa chi vị số tức tự thu. Hữu trắc tý thân bình thiên lập, hấp khí sung mãn luân tả tý, tả hữu giao thế vũ thạch quyết. Bát bả kình Kim Cương thân tý, lưỡng quyền tương cực ước lục thốn. Tý trực kình khẩn dữ kiên tế. Hô hấp động tác phối quân vân.
Thỉnh xuất bảo hạp phiên bí quyền, hồng môn mãnh dũng tứ hải văn. Kiền thành luyện tập thập nhị bả, nhất nhật luyện đắc lực thiên cân. Đan điền khí xuất đạt chỉ tiêm, khí hối phế phủ thủ túc khẩn. Diệu đế toàn tại quán khí quyết, cửu luyện thần công thôi sơn cẩn.
Lúc này Phi Yến mới nói:
- Trên đây muội chỉ có thể học theo bộ lực thác, còn lại 2 bộ kia muội không luyện được. Riêng bộ tâm pháp Càn dương thì quá thâm sâu, muội không hiểu được.
Lân nói:
- Nội công luyện lực tay muội cũng có thể luyện được mà.
Phi Yến cúi đầu nói:
- Có chết muội cũng không luyện nó.
Lân cũng ngơ ra, sao cô nàng lại kiên quyết đến vậy, nghĩ một lúc thì Lân mới hiểu:
- A, thì ra là nàng ta sợ luyện nó thì ngực sẽ bị teo đi.
Lân nhẩm đọc để học thuộc lòng tâm pháp.
Trời sắp tới giờ ngọ mà mọi người vẫn chưa tìm thấy Lân. Phi Yến thì bắt đầu ngồi nướng nấm để ăn kèm với thịt nướng.
Mãi tới gần chiều thì Lân nghe tiếng gọi của Long, cô nàng Phi Yến nghe tiếng gọi thì mừng như được mùa vội hét lớn:
- Ta ở đây! Ta ở đây!
Long cùng nhóm người làm chạy đến, sau đó dùng tre dài nối lại kéo Lân và Phi Yến lên.
Khi cả hai đã đi lên, Long vỗ vai Lân nói:
- Sáng nay nghe tin ngươi đi săn không về, ta liền qua nhà ngươi dắt theo anh em đi tìm, may là chưa chết được.
Lân nói:
- Mệnh ta lớn lắm, vả lại có giai nhân đi cùng, có chết cũng không cô đơn, ấy cũng là diễm phúc.
Rồi Lân cùng Long phá lên cười rồi cùng nhau về nhà.