(Cái này là nhiều lúc mình video call với bạn bè mà bị nghẽn mạng hay giật giật á. Khó mô tả quá nên mọi người không hiểu cứ liên tưởng đến cảnh đó là được nha.)
Thiệu Cẩm Hành cảm thấy bản thân phải lén lừa nhà họ Thiệu mua cho mình một cái điện thoại di động mới mới được.
Cậu nhìn màn hình điện thoại rồi lại nghĩ đến người mình vừa nhìn thấy trước của thư viện, bỗng nhiên nói: “Anh ơi, em sắp phải thi rồi, có chút lo rằng bản thân sẽ thi không qua.”
Ô? Cái vấn đề này rất khó nha, Tần Chi Dịch gãi gãi tóc, suy tư không biết nên trả lời như thế nào. Dù sao thì từ nhỏ đến lớn cậu đều là học bá, chưa từng phải lo lắng về vấn đề thành tích nhưng rất nhanh sau đó hai mắt anh đã sáng lên. Anh nhớ tới chuyện vừa nãy bị một đám người vây quanh muốn dính chút vận khí của bản thân nên nhanh chóng chìa tay ra trước màn hình điện thoại, bày ra vài cái dáng siêu đẹp, cố ý ra vẻ cực kỳ cao thâm: “Nhìn thấy cái này là cái gì không?”
Trong lòng Thiệu Cẩm Hành cũng hiểu rõ ý của anh, chỉ có thể cười cười nhưng trên mặt vẫn bày ra vẻ hoài nghi: “Tay của anh?”
“Đúng vậy, nhưng đây là tay của học bá, là tay của thủ khoa trường đó nha. Nó có thể mang đến vận may trong thi cử cho cậu nha.” Tần Chi Dịch vừa nói vừa làm động tác xoay tròn ba trăm sáu mươi độ không góc chết để đối phương có thể quan sát được không bỏ sót một góc ngách nào.
Hơn nữa, điều này cũng chứng tỏ thân phận là một học bá của anh (flexing sương sương), Tần Chi Dịch cảm thấy bản thân quá ư là thông minh rồi.
“Ôi anh à, anh thật là lợi hại nha.” Nói đến thành tích của anh thì Thiệu Cẩm Hành quả thật cực kỳ bội phục.
Cái tay của anh lại bắt đầu quơ qua quơ lại trước màn hình: “Vậy cậu còn không nhanh chân tới sờ một chút đi, lỡ đâu lây dính chút vận may rồi sao?”
“Vâng vâng, tới liền, tới liền.” Thiệu Cẩm Hành gật đầu, chậm rãi áp tay mình lên tay anh.
Ngay lúc khi hai bàn tay trên màn hình chạm vào nhau thì hai người bọn họ đều cảm thấy cả người như có dòng điện chảy qua vậy. Trong đó có một bàn tay lớn hơn bàn tay còn lại một chút, nhưng dù to hơn vẫn khiến người khác cảm thấy thon dài chứ không thô to. Bàn tay còn lại thì nhỏ hơn bàn tay kia một chút, nhìn thì có vẻ duyên dáng, uyển chuyển, hai tay phong cách không đồng nhất, nhưng lại mang cảm giác hòa hợp trời sinh.
Ánh mắt của Tần Chi Dịch chuyển dần từ chỗ mà hai người tay chạm tay lên trên gương mặt của Thiệu Cẩm Hành. Anh nhìn thấy gương mặt đầy nghiêm túc của đối phương thì nội tâm bỗng mềm nhũn ra. Một người ngoan ngoãn nghiêm túc nhe vậy hiện tại lại là bạn trai của mình.
Tuy rằng trước mắt vẫn là mối quan hệ hợp đồng nhưng sớm hay muộn anh cũng sẽ chuyển mối quan hệ này thành thật.
Thiệu Cẩm Hành chạm vào bao lâu Tần Chi Dịch giữ tư thế như vậy bấy lâu.
“Anh ơi, có phải chạm vào lâu lắm rồi không?” Cũng đã qua năm phút hơn rồi đó.
“Không lâu, còn chưa tới mười phút nữa là. Muốn dính may mắn của anh đây thì không được gấp. Tốt nhất thì mỗi ngày đều dính một chút thì hơn.”
Giọng nói chứa chan sự dịu dàng cùng với kiên nhẫn quả thực khác hoàn toàn so với cái người mất kiên nhẫn lúc đứng trước cửa thư viện kia.
Thiệu Cẩm Hành cười. Này cười, giống như gió nhẹ thổi qua, hoa lặng yên nở.
Lúc sau hai người lại tán gẫu dăm ba câu, xong từ đầu tới cuối Tần Chi Dịch đều chưa từng đề cập đến chuyện đổi điện thoại di động cho đối phương. Bởi vì anh sợ lỡ đâu cậu nhóc này quá nhạy cảm thì sẽ dễ nghĩ nhiều. Anh rất lo lắng cho cảm giác của đối phương.
Sau khi tắt máy, Thiệu Cẩm Hành chuẩn bị quay về ký túc xá, thì đã bị đội trưởng đội bóng rổ chộp được.
Bộ dạng của đối phương giống hệt như một người xa quê đã lâu đột nhiên nhìn thấy người thân vậy. Cậu ta hai mắt lưng tròng ôm lấy cánh tay cậu. 1m9 tráng hán thế nhưng phát ra hài tử gào khóc: “Cẩm Hành, giang hồ cứu nguy aaaaa, gấp lắm rồi!”
“Làm sao vậy?” Thiệu Cẩm Hành định tách cánh tay của anh ta ra nhưng không thể động được dù chỉ một chút.
“Cậu nghe tôi nói, cái đám bên khoa tài chính kế toán kia đều là một lũ ngụy quân tử. Bọn họ đều tới cửa khiên khích chúng ta rồi, chúng ta không thể làm một con rùa rục đầu được!” Đội trưởng đội bóng rổ rút tay ra đổi thành tư thế khoác vai Thiệu Cẩm Hành, Đôi mắt màu hổ phách trợn trừng lên, sáng lấp lánh: “Cẩm Hành, nếu đã là anh em thì cũng bên với tôi!”
Thiệu Cẩm Hành nhìn lại hắn trong chốc lát, cuối cùng là bất đắc dĩ thở dài: “Được rồi.”
“Cẩm Hành, cậu thật tốt! Tôi chỉ biết dựa vào cậu gánh team thôi!” Đội trưởng đội bóng rổ là một người lưng hùm vai gấu, thế nhưng khi hưng phấn lên lại giống như một cô gái vậy. Vui mừng cái là nhảy dựng lên ngay tại chỗ, đã vậy còn nhảy tới ba cái mới chịu ngừng.
Nếu không phải bị Thiệu Cẩm Hành chặn trước thì sợ là đội trưởng đội bóng rổ còn tặng cho cậu thêm một cái ôm rồi lại thêm một nụ hôn cháy bỏng lên mặt cũng nên.
Lúc hai người đi tới sân bóng rổ thì thấy nhân số hai đội đang giằng co với nhau.
“Khoa truyền thông và báo chí đều là một lũ học dốt. Đối với trường đại học T thì phần lớn đám học dốt mới vào khoa này nha. Ngay cả điểm đầu vào của toàn khoa cũng là khoa này đứng bét.” Một đội viên bên khoa tài chính kế toán đắc ý nói.
Một tên khác cũng thừa dịp châm ngòi: “Không phải chỉ năm đó thôi đâu. Tôi đã tra tư liệu rồi, mấy năm liền đều đứng bét cả. Hơn nữa không chỉ điểm chính quy toàn khoa mà ngay cả hệ liên thông đều vậy.”
Còn có tên bên tài chính kế toán tỏ vẻ tò mò hỏi: “Ồ, vậy bên hệ tài chính kế toán của mấy người thì sao? Đã sớm nghe tin đám người bên hệ truyền thông và báo chính dựa vào việc nhà họ dùng mấy đồng tiền dơ bẩn kia đi đút lót cho giáo viên nha.”
Một trận trào phúng này trực tiếp K.O khiến cho đám người bên hệ truyền thông và báo chính tức điên lên.
Bọn họ nổi giận đùng đùng trực tiếp chửi lại: “Thành tích là thành tích, bóng rổ là bóng rổ. Hiện tại là thi đấu bóng rổ, đám người các ngươi lôi mới thành tính vào làm cái quần quề gì? Nói bóng nói gió nhiều như vậy chẳng lẽ là do sợ à?”
“Sợ? Nực cười!” đám người bên hệ Tài chính kế toán cong môi lộ ra nụ cười khinh bỉ: “Một đám khốn tứ chi phát triển, đầu óc thì ngu si này. Để tao nói cho tụi bây biết, thi đấu bóng rổ không chỉ dựa vào vận động giỏi là được đâu nha. Nó còn đòi hỏi phải có trí lực nữa nha.”
Lúc này, một đội viên bên khoa truyền thông và báo chí đã chú ý tới Thiệu Cẩm Hành cũng đội trưởng nhà mình đi tới. Hắn đột nhiên bừng tỉnh, lập tức hét lớn: “Đừng có mà xem thường người khác như vậy được chứ!(Coi chừng bị vả vuốt mặt không kịp nha.) Khoa truyền thông và báo chí bọn này cũng có học bá đó được không hả! Đàn anh Tần Chi Dịch học năm tư cũng không phải là loại người giống như bọn mày nói. Nghe nói anh ấy còn học thêm về Tài chính kế toán đã vậy còn là thủ khoa của tất cả các chương trình học bên tụi bây. Suốt ba năm liền đều chưa từng có ngoại lệ, tất cả đều được full điểm nha!”