Trước hôm nay Tần Chi Dịch chưa từng phát hiện bản thân lại là loại người thấy sắc là nảy lòng tham như vậy.
【 Cẩm Ngọc Lương Duyên 】: Tấm thứ hai ~ Làm ngoáo ộp jpg.
【 Cẩm Ngọc Lương Duyên 】: Anh, anh xem thấy vừa lòng hay không? Mèo nhỏ thăm dò jpg.
Vừa lòng hả? Đương nhiên là, chưa, vừa, lòng!
Ảnh chụp quá ít! Căn bản không đủ xem! Tần Chi Dịch vừa điên cuồng mắng chửi trong lòng vừa nhanh chóng nhắn lại!
Trời ạ, người này sao mà làm mặt quỷ cũng có thể đẹp trai đến vậy chứ, là loại vừa dễ thương vừa đẹp trai?
【 Dịch Dịch Sinh Huy 】: Tôi cảm thấy chỉ chụp hai tấm để làm chứng thì có chút ít. Hơn nữa nhiều nhất cũng chỉ có thể chứng minh giá trị nhan sắc của cậu mà thôi.
【 Cẩm Ngọc Lương Duyên 】: Cho nên…… anh, ý của anh là sao á?
【 Dịch Dịch Sinh Huy 】: Tôi cần xem dáng người của cậu nữa!
Cái gì?! Giờ phút này đại não của Thiệu Cẩm Hành đã trở nên trống rỗng. Qua khoảng chừng một phút sau cặp mắt của cậu mới chậm rãi chuyển động, một lần nữa hai chữ “Dáng người” cực kỳ kinh người trên màn hình.
【 Cẩm Ngọc Lương Duyên 】: Anh, ý của anh là muốn em phải chụp ảnh khỏa thân cho anh xem á hả? Sợ hãi đến run bần bật jpg.
Khỏa thân? Trong đầu Tần Chi Dịch lập tức xuất hiện một bức xuân cung đồ. Một người đang khoác hờ chiếc áo tắm dài tới bắp đùi, nửa che nửa lộ. Bọt nước trong suốt uốn lượn rơi xuống theo từng khối cơ bắp rắn chắc nếu có thể lại mặc vào ướt đẫm sơ mi trắng……
Ca! Không thể lại suy nghĩ! Tần Chi Dịch nhanh chóng lắc lắc đầu, trong đầu chỉ muốn nhanh chóng ném đống hình sεメ đó ra ngoài mà thôi.
Khỏa thân là không thể, nhưng phúc lợi nên đòi vẫn phải đòi.
Nếu nói, lúc trước anh đòi hình selfie chỉ vì muốn xác nhận có phải là người thật hay không thì hiện tại anh đang đòi phúc lợi cho bản thân.
【 Dịch Dịch Sinh Huy 】: Đừng căng thẳng. Ta cũng không phải là một thằng sắc lang được chứ. Ai bảo cậu không báo số đo ba vòng làm chi. Nếu đã không báo số đo ba vòng thì lấy ảnh chụp ra nói chuyện OK.
【 Dịch Dịch Sinh Huy 】: Trước tiên chụp vòng eo trước đi.
Thật ra Thiệu Cẩm Hành chỉ muốn thời gian dừng lại ngay khoảnh khắc này. Dựa theo hiểu biết đời trước của cậu đối với Tần Chi Dịch thì thái độ hiện tại của người này chứ tỏ là anh đang có hứng thú đối với cậu. Cho nên, yêu cầu dần về sau phỏng chừng sẽ càng ngày càng quá mức.
Nhưng nếu trực tiếp cự tuyệt, Thiệu Cẩm Hành lại có vài phần không đành lòng. Vì thế cậu mở một cái app nào đó trên điện thoại di động ra, bàn tay trắng bắt đầu vẽ vẽ kéo kéo trên điện thoại.
Tần Chi Dịch đợi cũng cỡ khoảng mười phút sau vẫn chưa thấy đối phương trả lời thì trong lòng có chút nóng nảy.
Anh thầm ngẫm nghĩ lại xem thử bản thân có quá tự nhiên quá rồi không, tự nhiên đến mức dọa cho đối phương bỏ chạy luôn rồi. Nói thực ra thì đối phương có dáng vẻ hợp ý anh đến vậy, là loại hiếm có khó tìm ấy. Anh còn đang chuẩn bị nghĩ cách dỗ người ta quay lại thì trên màn hình hiện ra thông báo mới.
【 Cẩm Ngọc Lương Duyên 】: Ngại quá, dáng người của em là như vậy nè ~ tay vẽ hình tượng jpg.
Lộp bộp! Điện thoại di động của Tần Chi Dịch lập tức rớt xuống đất!
Chiếc điện thoại di động rơi trên mặt đất vẫn còn đang sáng màn hình thẳng thừng chiếu ra tấm ảnh trừu tượng kia.
Điểm trên cùng có lẽ là đầu, phía dưới là một khối hình vuông, chắc là cổ. sau đó lại phía dưới là một cái tam giác ngược rất lớn, có ngốc mới không nhìn ra đây là ngực. Dưới nữa là một cái hình tam giác có đáy là hình chữ nhật, cho nên, đây là hông, cái dưới đại khái không phải là quần cộc, nhưng hai hình tam giác đối ngược chồng lên nhau cái trên lớn cái dưới nhỏ trông rất vi diệu. Hẳn không phải đang ám chỉ vốn liếng của người này đúng chứ……
Tần Chi Dịch cảm thấy bản thân quá đen tối cho nên hình như nhìn cái gì cũng đen tối theo rồi.
Có điều quả thật cũng quá là khoa trương rồi đi. Nếu dáng người của cậu ta cũng kiện mỹ như vậy thì ở trong bệnh viện làm gì cơ chứ, còn mặc cả đồng phục của bệnh nhân kìa pa!
Cho nên, tấm hình mà cậu ta vẽ đại khái chắc là thân hình lý tưởng mà cậu ta hằng mong ước đi.
Lúc này bởi vì Tần Chi Dịch chọc đến chỗ đau của đối phương nên lương tâm anh cảm thấy có chút áy náy. Cũng vì thế nên anh không tiếp tục nhắc đến những yêu cầu kỳ quái ấy nữa mà hy vọng mau chóng tiếp nhận tên ứng viên này, nhận cậu ta làm bạn trai thuê.
【 Dịch Dịch Sinh Huy 】: Được rồi, tôi rất vừa lòng về cậu. Cậu có yêu cầu gì về tiền lương hay không.
Tần Chi Dịch nghĩ kỹ rồi, chỉ bằng diện mạo này của đối phương thì cho dù chỉ có chút miệng lưỡi thì anh cũng nhận. Dù sao bản thân anh đâu có thiếu tiền đâu.
【 Cẩm Ngọc Lương Duyên 】: Anh à, em không có bất kỳ yêu cầu gì đâu. Anh xem nên cho nhiêu thì cho à ~ Ngoan ngoãn hiểu chuyện jpg.
Thiệu Cẩm Hành còn rất muốn biết câu ‘rất vừa lòng’ của Tần Chi Dịch có giá trị nhiều bao nhiêu.
Tuy rằng nói tiền không thể hoàn toàn so sánh được với tình cảm nhưng không phải cũng có người từng nói là nếu đối tượng của bạn không muốn tiêu tiền vì bạn vậy nhất định là người đó không yêu bạn, không phải sao?
Tần Chi Dịch vốn còn định trêu chọc Thiệu Cẩm Hành một chút, hỏi cậu mà một trăm đồng một ngày đủ không. Nhưng nghĩ lại thì cơ thể của cậu yếu ớt như vậy, lại nằm viện vì thế lại nảy sinh cảm giác thương tiếc.
【 Dịch Dịch Sinh Huy 】: 100 vạn một ngày đủ không? Không đủ thì có thể trả thêm.
100 vạn? Thiệu Cẩm Hành chớp chớp mắt. Cậu theo bản năng sờ soạng vẻ mặt của chính mình còn nhẹ véo một cái. Đau nha.
【 Cẩm Ngọc Lương Duyên 】: Anh trai à, có phải anh đánh dư mấy chữ số không không~
【 Dịch Dịch Sinh Huy 】: Không đánh nhầm.
【 Cẩm Ngọc Lương Duyên 】: Vậy khi nào thì hẹn gặp?
【 Dịch Dịch Sinh Huy 】: Trước tiên thì trong hai ngày này chúng ta không nên gặp nhau. Cứ giao lưu làm quen trước một chút đã, đều sẽ trả tiền cho cậu. Số thẻ ngân hàng của cậu là bao nhiêu?
Thiệu Cẩm Hành cũng có một tấm thẻ ngân hàng nhưng có cũng như không có vậy. Tấm thẻ kia vẫn luôn bị nhà họ Thiệu giữ. Nếu có ai gửi tiền vào đều sẽ vào túi nhà họ Thiệu cả.
【 Cẩm Ngọc Lương Duyên 】: Anh, em không có thẻ ngân hàng~
【 Dịch Dịch Sinh Huy 】: Tôi sẽ làm cho cậu một tấm thẻ, sau khi chuyển tiền vào rồi tôi sẽ nói mật khẩu cho cậu.
Sau đó hai người bọn họ lại hàn huyên thêm một lúc. Khóe môi Thiệu Cẩm Hành khẽ nhếch lên, trên mặt đều là ý cười. Thấy Tiêu Định Lỗi tiến vào kiểm tra phòng cũng không thèm che giấu.
Tiêu Định Lỗi tò mò ngó qua xem thử thì thấy vài đoạn tin nhắn hiện ở trên màn hình di động. Sau khi biết cái ID Cẩm Ngọc Lương Duyên kia chính là Thiệu Cẩm Hành thì cả da gà da vịt gì đều nổi hết cả lên.
“Này, Thiệu Cẩm Hành, cậu uống lộn thuốc hả. Sao nói chuyện kiểu gì mà nũng nịu đến phát ngấy lên như vậy chứ? Cậu có còn nhớ rõ giới tính thật của bản thân không vậy?” Tiêu Định Lỗi tưởng tượng đến cảnh Thiệu Cẩm Hành dùng cái giọng điệu nũng nịu kia nói chuyện phiếm với anh ta… Anh ta nhất định sẽ tránh xa chục bước, cách được bao xa thì cách bấy xa.