Vách tường màu trắng, chóp mũi quanh quẩn mùi nước sát trùng, rốt cuộc đại não còn đang trì độn cũng đã bừng tỉnh lại.
Từng cảnh từng cảnh giấc mơ tối hôm qua dần hiện ra trong đầu cậu, trong lòng cậu lập tực hiểu ra rất nhiều chuyện.
Thì ra đời trước bản thân cậu không chỉ là một tên pháo hôi mà còn là một người công cụ không rõ đầu đuôi. Giai đoạn trước, cậu là món đồ trợ lực về sự nghiệp tốt nhất cho Thiệu Nguyên Kỳ, đứa con được trời cưng kia. Cuối cùng về sau lại dùng cái chết của mình giúp cho nội tâm của Thiệu Nguyên Kỳ được giải phóng, tính cách cũng từ cực đoan tư lợi trở nên khoan dung thong dong, cùng bạn đời mà cậu ta lựa chọn nắm tay cả đời, hạnh phúc mỹ mãn.
Mà so sánh với một món công cụ hình người là cậu thì, đời trước Tần Chi Dịch lại là chướng ngại vật lớn nhất của đứa con được trời cưng và bạn đời kia. Đặc biệt là sau khi bản thân bị Thiệu Nguyên Kỳ bức bách đã cự tuyệt lời thổ lộ của Tần Chi Dịch đặt biệt còn nói rất nhiều lời đả thương đến anh, dưới đủ loại đả kích dồn dập ập đến, Tần Chi Dịch dần dần trở nên tối tăm. Mà chờ đến khi tin tức cậu bị tai nạn xe cộ truyền đến, dưới những lời kí©ɧ ŧɧí©ɧ của Thiệu Nguyên Kỳ, Tần Chi Dịch cuối cùng đã hắc hóa, làm việc không quan tâm đến đúng sai, thủ đoạn cũng càng ngày càng tàn nhẫn, dáng vẻ điên cuồng ấy của anh khiến mọi người ai cũng đều sợ hãi.
Nhưng cuối cùng thì Tần Chi Dịch vẫn thua một nước cờ, bại bởi dưới tay Thiệu Nguyên Kỳ và bạn đời. Cuối cùng anh chỉ có thể kéo cơ thể yếu đuối cực đoan, tự sát trước mộ Thiệu Cẩm Hành, kết cục phải gọi là bi thảm đến cực điểm.
Tưởng tượng đến kết cục của Tần Chi Dịch ở trong mộng, Thiệu Cẩm Hành chỉ cảm thấy tim mình như bị dao cứa qua.
Đầu óc của cậu dần dần trở nên trống rỗng. Tuy rằng Thiệu Cẩm Hành vẫn không biết nguyên nhân mình trọng sinh như cũ. Nhưng đời cậu tuyệt đối sẽ không dẫm lên vết xe đổ, cũng sẽ không để cho Tần Chi Dịch phải lặp lại vận mệnh bi thảm ấy một lần nào nữa. Cho dù cậu phải đánh với trời thì cậu cũng sẽ không lùi bước.
Đợi sau khi cảm xúc của cậu hòa hoãn lại thì cậu ấn một cái nút ở trên tường, chỉ chốc lát sau Tiêu Định Lỗi đã vội vã lao đến.
Trên mặt Tiêu Định Lỗi, ngoại trừ quầng thâm trên mắt có thể nhìn thấy bằng mắt thường ra thì sắc mặt cũng trở nên cực kỳ khó coi. Anh ta nhìn Thiệu Cẩm Hành một bộ muốn nói lại thôi, không biết phải mở miệng kiểu gì.
“Nhìn biểu cảm này của anh… chẳng lẽ em bị bệnh nan y gì rồi à?” Có lẽ vì đã từng chết một lần rồi nên khả năng tiếp nhận của Thiệu Cẩm Hành cực kỳ mạnh mẽ. Lúc cậu nói ra những lời này thì khóe môi còn mang theo vài phần ý cười.
“Cậu vậy mà vẫn còn tâm trạng để đùa giỡn hả?” Tiêu Định Lỗi trừng lớn hai mắt!
“Sinh lão bệnh tử vốn không phải là chuyện mà tôi có thể tự ý quyết định được. Lạc quan hơn một chút không phải sẽ tốt hơn sao.”
“Nhưng mà chuyện này không liên quan đến lạc quan hay là không lạc quan!” Biểu cảm khi Tiêu Định Lỗi khi nói những lời này vậy mà lại có chút hốt hoảng.
Thiệu Cẩm Hành ngồi chờ nghe anh ta nói tiếp nhưng mãi cũng không chờ được câu nói tiếp theo. Bỗng nhiên cậu nghĩ đến chuyện gì đó, lập tức sửa lại dáng vẻ đạm nhiên của bản thân, áp người tới trước, sốt ruột hỏi: “Có phải thuốc lá có vấn đề hay không? Có phải bên trong thuốc lá đã bị người nào đó tẩm thuốc độc vào trong không? Bao lâu sẽ phát tác? Kết quả xấu nhất của chuyện này là gì?”
Tiêu Định Lỗi nhắm mắt, đưa bản kiểm nghiệm thành phần cho cậu: “Cậu nói đúng. Trong thuốc lá bị người ta trộn lẫn một loại độc mạn tính. Liều thuốc rất nhỏ, đối với Alpha đỉnh cấp hoặc Omega đỉnh cấp có khả năng tự động bài trừ độc tố trong cơ thể ra thì sẽ không bị mất mạn. Nhưng dần dần thân thể sẽ trở nên suy kiệt, việc bị suy nhược thần kinh là điều chắc chắn. Trước mắt thì trông có vẻ là như vậy nhưng chỉ cần người hạ độc tăng thêm liều thuốc hoặc là đổi một loại một loại độc càng mạnh hơn vậy nhất định có thể gϊếŧ được người.”
Anh ta trầm mặc trong chốc lát, vỗ vỗ vai của Thiệu Cẩm Hành: “Người hạ độc là Thiệu Nguyên Kỳ đúng không? Tên đó muốn hại cậu? Nó cũng không biết giới tính thật của cậu là Alpha đỉnh cấp đúng không. Nó chỉ cho rằng cậu là một beta mà thôi, với liều độc này đối với Beta mà nói thì nhiều lắm là năm năm, nhất định sẽ phải chết.”
Giới tính thứ hai thật sự lúc trước của Thiệu Cẩm Hành chính là do Tiêu Định Lỗi kiểm tra đo lường. Ngoại trừ anh ta cùng đương sự ra thì không ai biết chuyện này nữa.
“Đệch mịa nó, Thiệu Nguyên Kỳ! Anh vốn chỉ cho rằng thằng đó đối với cậu chỉ là một tên cuồng khống chế mà thôi, không ngờ rằng nó lại muốn gϊếŧ cậu! Cậu tuyệt đối không thể tiếp tục sống trong nhà họ Thiệu nữa! Vả lại cậu cần phải báo cảnh sát đi!”
Tiêu Định Lỗi cực kỳ kích động, dáng vẻ giống như sẽ lập tức gọi điện báo cảnh sát vậy.
“Chờ một chút.” Thiệu Cẩm Hành ngăn cản anh ta.
“Sao nữa? Cậu còn muốn che chở cho cái thằng Thiệu Nguyên Kỳ đó hả? Cái tên mục nát giống như nó, thì ngục giam mới là nơi nó nên sống!”
Nhưng động tác Thiệu Cẩm Hành ngăn cản anh báo cảnh sát cực kỳ kiên quyết. Cậu dùng sức đến mức trên cánh tay cũng nổi cả gân xanh lên, trầm giọng nói: “Không phải là Thiệu Nguyên Kỳ!”
“Anh mày không tin!” Dù nói vậy nhưng thái độ muốn báo cảnh sát tựa như cũng đã bớt đi không ít.
“Thật sự không phải là do thằng đó hạ độc mà.” Thiệu Cẩm Hành thuận thế cầm di động của Tiêu Định Lỗi đi, khẳng định một cách cực kỳ chắc chắn rằng: “Thiệu Nguyên Kỳ nhất định sẽ chỉ còn lại hai bàn tay trắng mà sống… nhưng không phải là hiện tại.”
“Vậy người hạ độc là ai? Ngoại trừ Thiệu Nguyên Kỳ ra thì còn có ai tràn ngập địch ý như vậy đối với cậu cơ chứ?”
Thiệu Cẩm Hành lắc đầu, giải thích: “Thật ra điếu thuốc lá này là của một vị đàn anh khóa trên của em hút. Là có người muốn gây bất lợi cho anh ấy, em đánh bậy đánh bạ nghe thấy nên mới muốn giúp đỡ anh ấy một chút. Vị đàn anh kia của em là một alpha đỉnh cấp.”
Tiêu Định Lỗi cẩn thận phân biệt lời của Thiệu Cẩm Hành nói. Thấy vẻ mặt của cậu không giống giả bộ thì trong lòng cũng đỡ lo lắng hơn một chút.
“Vậy thì quả thật là em nên nhắc nhở cậu ta một chút. Đây là báo cáo kiểm tra thành phần thuốc lá, em cứ tìm cơ hội đưa cho người ta là được.”
Tiêu Định Lỗi nói xong thì thở dài một hơi: “Cậu nghỉ ngơi cho khỏe đi, anh phải đi rồi.”
Thiệu Cẩm Hành dựa lên trên thành giường bệnh nhìn phòng bệnh không có một bóng người, trên mặt vẫn còn chút tái nhợt do bệnh nặng chưa khỏi, trên trán rũ xuống vài sợi tóc, bên trong cặp mắt phượng có chút mệt mỏi không rõ.
Cậu không nằm xuống nghỉ ngơi mà mở điện thoại di động ra, click mở diễn đàn trường ra, tìm được avatar của Tần Chi Dịch rồi lại ngập ngừng không dám nhấn vào nút thêm bạn bè.
Cảm xúc trong lòng cứ mãi ưu tư, có chút nhớ kiếp trước.
Khó khăn lắm mới ổn định lại cảm xúc ưu tư trong lòng để nhấn vào nút kết bạn thì kết quả…