Nếu có thể, cậu muốn dùng cả đời này để đền bị lại cho anh.
Vả lại kiếp này Tần Chi Dịch cũng chỉ mới hai mươi hai tuổi, học ở đại học T, đại học tốt nhất trong nước cùng với Thiệu Cẩm Hành. Tần Chi Dịch lớn hơn cậu hai năm, là hiện tại đang học năm tư khoa truyền thông chuyên ngành báo chí.
Khoa truyền thông vào báo chí trường đại học T rất ít được quan tâm. Chương trình học không khó, khối lượng môn học cũng không được tính là quá cao, bảy mươi phần trăm học sinh đều là đám con nhà giàu muốn vào học để kiếm được cái bằng đại học, bởi vậy thời gian đi học rất ít. Nghe nói thành tích thi đại học của Tần Chi Dịch cực kỳ cao. Ít nhất cũng là một trong những thủ khoa của trường nhưng không biết vì sao anh lại chọn học chuyên ngành này.
Vả lại còn có cây thuốc lá đang cháy kia nữa… Đời trước Thiệu Cẩm Hành triền miên với Tần Chi Dịch suốt một đêm trong khách sạn, lúc lái xe quay về nhà họ Thiệu đã từng nhận một cuộc điện thoại do chính Thiệu Nguyên Kỳ gọi đến, còn điên cuồng mắng cậu dơ bẩn. Đã vậy còn trào phúng nói Tần Chi Dịch không sống được bao lâu nữa đâu, bởi vì căn bản thì Tần Chi Dịch không phải mắc bệnh gì kỳ quái mà là vì bị trúng độc mạn tính. Chất độc kia đã bị người mà Tần Chi Dịch cực kỳ tín nhiệm bỏ vào bên trong thuốc lá của anh từ rất nhiều năm rồi.
Ai muốn đưa Tần Chi Dịch vào chỗ chết chứ? Chất độc đó được bỏ vào từ khi nào? Những chuyện này tuy rằng cậu không thể hiểu hết nhưng bản thân cũng có chút phỏng đoán riêng.
Đời trước, Thiệu Cẩm Hành biết được chuyện này từ trong miệng của Thiệu Nguyên Kỳ thì tức giận không thôi. Cậu lập tức gọi điện thoại cho Tần Chi Dịch nhưng còn chưa đợi được đến khi người yêu cậu bắt máy thì đã gặp phải tai nạn giao thông, bỏ mạng ngay tại trận.
Mà hiện tại kiếp này Thiệu Cẩm Hành đang cởi trên một chiếc xe đạp, chân sau chống đất yên lặng nhìn cậu thiếu niên đang đứng cách đó không xa, chỉ cảm thấy được trọng sinh thêm một lần nữa thật tốt.
Tần Chi Dịch đã sớm chú ý tới cậu thanh niên xa lại đang nghiêm túc đánh giá anh suốt cả một lúc lâu kia. Tầm mắt của cậu vừa an tĩnh lại mang theo vẻ mờ mịt không thể hiểu nổi. Anh ngoảnh đầu lại đối diện với cặp mắt của người nọ, cũng thấy rõ dáng vẻ của đối phương. Người nọ mắc tây trang mang giày da, cả người đều một bộ tinh anh nhưng chân lại đang đạp trên bàn đạp xe đạp, trên miệng còn mang theo khẩu trang.
Cứ nhìn lén như vậy nhất định không phải là người có ý tốt. Tần Chi Dịch âm thầm nghĩ: Hơn nữa người này tám chín phần là người không quá đẹp trai! Nếu không thì hà cớ gì lại không dám lộ mặt cơ chứ?
Chẳng lẽ người thanh niên đeo khẩu trang này là người do Hoắc Văn Dương phái tới?
Khoa báo chí trường đại học T đều biết Tần Chi Dịch cùng Hoắc Văn Dương không hợp nhau. Thời điểm khi Tần Chi Dịch vào học tại trường đã che giấu đi cái thân phận con nhà giàu của mình. Còn Hoắc Văn Dương lại đi khoe khoang khắp nơi về cái thân phận con nhà giàu có nhất nhìn thành phố của mình, nhìn đâu cũng thấy khó chịu đối với cái vị thủ khoa trường một đường đi thẳng lêи đỉиɦ cao là Tần Chi Dịch.
Thời gian trước Hoắc Văn Dương có từng hẹn Tần Chi Dịch ra ngoài đánh nhau nhưng thua người ta. Tối hôm qua câu ta còn đăng lên diễn đàn trường nói đến chuyện đánh đánh đấm đấm, nói là sẽ tìm một tên đấm bốc tới nhất định sẽ đánh Tần Chi Dịch đến mức răng rụng đầy đất mới thôi.
Tần Chi Dịch vốn cũng không muốn để ý tới chuyện này nhưng ai ngờ em trai ruột của anh là Tần Phi Khải lại thay anh đồng ý. Cũng vì thế cho nên anh mới chỉ có thể bất đắc dĩ tới cái nơi đầy quỷ quái này.
Nói như vậy thì cái tên thanh niên mang khẩu trang đang lén lút quan sát anh đây có lẽ chính là tên đấm bốc do Hoắc Văn Dương tìm đến đi!
Tần Chi Dịch đứng ở bên này lâu đến mức sớm mất hết kiên nhẫn. Sau khi thầm hạ quyết tâm trong lòng xong anh liền trực tiếp đi qua đó vỗ vỗ bả vai của người nọ, hếch cằm lên trời nói: “Tao có tâm nhắc nhớ mày một tiếng. Hiện tại tao đang cực kỳ khó chịu. Hy vọng lát nữa thân thủ của mày sẽ không khiến tao phải thất vọng!”
Tần Chi Dịch vốn tưởng rằng đối phương sẽ nói ra vài câu chửi thề gì đó. Thế nhưng anh không ngờ đối phương vậy mà lại trực tiếp đoạt lấy đoạn thuốc lá mà anh đang hút dở, thong thả dập tắt sau đó nhẹ giọng nói nhỏ bên tai anh: “Học trưởng, hút thuốc lá có hại cho sức khỏe.”
Nếu nghe kỹ thì giọng nói của người này lại có một chút ý vị như vừa khuyên vừa dỗ anh vậy.
Tần Chi Dịch sửng sốt, giây tiếp theo đã trực tiếp xù lông vì người nọ dám mạo phạm anh: “Ai cần mày lo! Mày là người của ai hả?”
Thiệu Cẩm Hành cũng không tức giận, cậu vẫn nở nụ cười hiền lành như cũ: “Coi như đây là sự quan tâm của học đệ dành cho học trưởng đi?”
Thiệu Cẩm Hành vừa nói vừa lôi chiếc khăn tay từ trong túi ra, gói lại điếu thuốc mình vừa dập tắt kia thật kỹ. Sau đó cậu lại cẩn thật nhét sâu vào trong túi quần. Dù sao thì cậu vẫn nên dành ra chút thời gian nhờ người kiểm tra thành phần bên trong điếu thuốc này một chút thì hơn.
Nếu nói lúc trước biểu tình của Tần Chi Dịch trông có vẻ không mấy kiên nhẫn cùng phẫn nộ thì hiện tại là dáng vẻ kinh ngạc không thể tưởng tượng được. Anh không thể tin mà thầm nghĩ: Đừng nói cái tên này là biếи ŧɦái nha? Vậy mà lại cất điếu thuốc mà anh đang hút dở vào túi quần ngay trước mặt anh như vậy hả? Cho dù là đám người yêu thầm anh đến mức điên cuồng đi chăng nữa cũng không có gan lớn đến mức dám làm loạn như vậy đâu đó!
Nhưng nếu nói người này đang kɧıêυ ҡɧí©ɧ anh thì quả thật cũng không quá giống.
Tần Chi Dịch vuốt vuốt mặt, biểu tình có chút phức tạp hơn. Nhưng may là anh vẫn chưa quên chính sự, vì thế anh vừa đuổi theo cậu thanh niên đeo khẩu trang vừa căn cứ theo nguyên tắc khi gặp chuyện bất ổn liền tìm người chia sẻ của bản thân mà mở di động ra, nhấn vào diễn đàn trường. Mà hiện tại bên trong diễn đàn trường đang sôi nổi cá cược.
【 Triệu Tiểu Soái 】: Cái tên khốn nhu nhược ngu ngốc Hoắc Văn Dương kia, bản thân đánh không lại thì liền tìm người khác đánh thay? Chẳng lẽ hắn không biết đại ca Tần nhà chúng ta là Alpha đỉnh cấp sao! Ta cược mười vạn tệ cho đại ca Tần nhà chúng ta thắng!
【 Tiễn Siêu Siêu 】: Đúng vậy! Khi đại ca Tần còn học cấp ba đã vừa làm giáo bá vừa làm học bá của toàn trường đó nha. Hai bá hợp một, ai cũng đừng mong cướp của anh ấy! Tôi cũng đặt cược mười vạn tệ cho đại ca Tần nhà chúng ta!
【 Tôn Tô Dạng 】: Có điều, người cũng có lúc thất thủ, ngựa cũng có lúc mất cương. Tôi đã tính thử một quẻ, quẻ tượng biểu hiện chuyện này đại ca Tần có vẻ không thuận. Cho nên tôi không đánh cược giống hai người đâu.
【 Triệu Tiểu Soái 】: Mẹ nó! Tôn Tô Dạng cái tên phản bội nhà cậu. nghe ngươi như vậy vừa nói, ta cũng tưởng đánh cuộc Tần ca thua.
【 Tiễn Siêu Siêu 】: Tôi cũng…… Dù sao thì Tôn bán tiên coi bói cũng rất chuẩn đó nha.
【 Tần Chi Dịch 】:……