Đức Đặc Lý lại đang nghĩ: Xem ra cậu ta không có chút xíu tự biết lấy mình nào, trước khi về Khoa Bạc tinh, mình nên luôn mang theo cậu ta bên người, tránh cho cậu ta còn muốn chạy trốn.
Nhưng hắn tạm thời vẫn chưa thực hiện ý tưởng này.
Trọng Diệp lần nữa ngồi trên cánh tay của Đức Đặc Lý, bị hắn mang vào trong phi thuyền.
Cảnh tượng này thật sự rất quen thuộc, gần như ngay lập tức khiến Trọng Diệp nhớ tới cảnh tượng cô em họ khi còn bé ôm con búp bê yêu thích của mình đi tới đi lui, trong lúc nhất thời không biết nên có cảm nghĩ gì.
‘Búp bê’ Trọng Diệp hơi nghiêng đầu, chỉ có thể nhìn thấy cằm dưới căng cứng của đại công Đức Đặc Lý, thoạt nhìn tâm trạng vẫn chẳng mấy tốt đẹp.
Rốt cuộc vì sao lại tức giận? Trọng Diệp thở dài thườn thượt.
Mặc dù Đức Đặc Lý không nhìn cậu, nhưng vẫn luôn chú ý đến mỗi một động tác của cậu, bên tai nhạy bén bắt được tiếng thở dài mềm nhũn, hắn không nhịn được mím chặt bờ môi.
Một giây sau đó, hắn chợt nghe thấy giọng nói trong trẻo mềm mại kia phát ra từng chữ: “Đức, Đặc, Lý...”
Đức Đặc Lý bỗng nghiêng đầu nhìn, trong đôi mắt vàng óng hiếm khi xuất hiện mấy phần khϊếp sợ, lại nhìn Lai Đốn hơi hé miệng bên cạnh, cũng đã mất đi bình tĩnh thường ngày.
Bởi vì lời nói phát ra từ trong miệng người Lam tinh không phải ngôn ngữ của chủng tộc mình, cũng không phải tiếng phổ thông, mà chính là tiếng Khoa Bạc tinh chính tông.
Phát âm rõ ràng, tròn vành rõ chữ, không chút xíu sai lầm.
Phải biết, hệ thống phát âm của Long tộc hoàn toàn khác các thú nhân khác, chính vì vậy, thú nhân khác phải sử dụng máy phiên dịch mới có thể giao lưu với bọn họ.
Muốn nghe hiểu ngôn ngữ Khoa Bạc tinh không khó như trong tưởng tượng, khó khăn thật sự là ‘nói’ ngôn ngữ Khoa Bạc tinh. Cho dù cố gắng đến đâu, loại vấn đề được quyết định bởi cấu tạo bẩm sinh này rất khó vượt qua, đây mới là nguyên nhân khiến Đức Đặc Lý và Lai Đốn khϊếp sợ.
“... Lặp lại lần nữa?” Đức Đặc Lý nghi ngờ tai mình có vấn đề, ánh mắt mơ mơ màng màng của người Lam tinh càng tăng thêm nghi ngờ trong hắn.
Nhưng mà, nhìn Lai Đốn và những người khác ở nơi này cũng kinh ngạc giống mình, biểu hiện của bọn họ đã chứng minh vừa rồi không phải ảo giác của hắn.
“Tức, giận?”
Ngay khi hắn đang liên tục hoài nghi và phỏng đoán, người Lam tinh bé nhỏ lại lên tiếng.
Nhưng lời lần này cậu nói ra lại khiến Đức Đặc Lý nhất thời không phản ứng kịp.
Ngay khi hắn sững sờ, Trọng Diệp leo lên bờ vai của hắn, vươn tay về phía hắn.
Nếu là trước kia, chắc chắn Đức Đặc Lý sẽ theo bản năng tránh né, nhưng lần này hắn lại cứng rắn dằn lại xúc động này - hắn muốn nhìn xem rốt cuộc nhóc con này muốn làm cái gì.
Thoáng chốc, một thứ gì đó mềm mại ấm áp dán lên trán hắn.
Trọng Diệp ấn tay vào nếp nhăn giữa lông mày của người đàn ông, sau đó nhẹ nhàng vuốt phẳng.
Đức Đặc Lý nhìn vào đôi mắt đen láy long lanh của cậu, trong lúc nhất thời nhịp tim đập như trống dậy.
“Tôi nghĩ, ý của cậu ấy là ngài đừng tức giận?” Quản gia bình tĩnh nói, ông ta có tâm tư tỉ mỉ đã hiểu ra được ý tứ của Trọng Diệp.
“...” Đức Đặc Lý kinh ngạc nhìn Trọng Diệp.
Hắn nghe thấy lời quản gia nói, nhưng tư duy vẫn đang đắm chìm trong khoảnh khắc đυ.ng chạm mềm mại kia vẫn chưa quay trở lại.
... Gay rồi, hình như mình có cảm tình với cậu ta rồi.
Đức Đặc Lý không biểu hiện ra mặt, nhưng vành tai lại lặng lẽ đỏ lên.
...