“Đây là cái gì?” Cậu hỏi.
“Đó là những khối năng nguyên, dùng làm nhiên liệu cho phi thuyền.” Thú Khải Đặc tiến lên dùng móng vuốt gảy gảy, khối năng nguyên liền ‘lộc cộc lộc cộc’ lăn về phía cậu.
Trọng Diệp cầm nó lên, khối năng nguyên giống như thạch, mềm mại trơn trượt, cầm trong tay rất thoải mái. Lại nhìn thú Khải Đặc, nó đang dùng móng vuốt vỗ vỗ đập đập vào một khối năng nguyên khác, chơi đến là vui vẻ.
Trọng Diệp nhìn nó như vậy không nhịn được bật cười, mặc dù chưa hoàn toàn thoát khỏi nguy hiểm, nhưng nhìn dáng vẻ chơi đùa của ‘mèo to’, cậu chợt cảm thấy nhẹ nhõm hơn nhiều.
“Ừm... đầu tiên là nghĩ xem làm cách nào chạy khỏi phi thuyền...” Bọn họ không thể nào tránh trong này cả đời: “Sau đó là vấn đề sinh sống...” Chuyện lần này khiến Trọng Diệp tỉnh ngộ, cậu không muốn tiếp tục làm thú cưng mặc người ta chém gϊếŧ nữa.
Chắc chắn sẽ có lúc phi thuyền đáp xuống, chỉ cần bọn họ nắm chắc thời cơ thì vẫn có hi vọng chạy trốn, còn sau khi trốn ra sẽ sống thế nào...
Trọng Diệp đưa mắt nhìn những khối năng nguyên xếp thành ngọn núi nhỏ trước mặt.
...
Không gian của thú Khải Đặc ước chừng mười mấy mét vuông, nhà kho vốn tràn đầy khối năng nguyên giờ chỉ còn một đống nhỏ, tạo sự tương phản hết sức rõ ràng so với trước đó.
Trọng Diệp từng xem rất nhiều phim truyền hình, trong phòng kiểu này thường sẽ có ống thông gió, không biết định luật này có ăn khớp với nơi này hay không.
Thú Khải Đặc nghe lời cậu, trèo lên dò xét một lượt, quả nhiên trông thấy một ống thông gió, đẩy cửa nhỏ ra, cả người nó chui vào dò xét.
Cơ thể mềm mại dẻo dai của ‘mèo to’ vẫn rất đáng được khen ngợi, mặc dù thoạt nhìn ống thông gió không lớn, nhưng nó lại dễ dàng chen vào. Bên trong đường ống tối om, nhưng cũng không ảnh hưởng đến thị lực của nó, không phát hiện nguy hiểm gì, nó quay người lại nhô đầu ra, muốn mang Trọng Diệp lên trên.
Có lẽ là không được thần may mắn ưu ái, đúng lúc này, cửa kho dự trữ mở ra, một nữ giới đẩy chiếc xe nhỏ đựng đầy khối năng nguyên đi vào, vừa trông thấy Trọng Diệp đã hét to một tiếng.
Trọng Diệp: “...”
Cậu còn chưa kịp chạy trốn đã bị nữ giới kia bắt lại, nghe thấy động tĩnh, đám tùy tùng đang truy lùng bọn họ ngay tức khắc chạy tới.
Một người có vẻ là tiểu đội trưởng đang định nhận lấy Trọng Diệp thì một người khác giành lên trước: “Chỗ này của tôi có l*иg.”
Người lên tiếng chính là người mở cửa kho dự trữ cho bọn họ, tiểu đội trưởng cũng không tranh với hắn ta, trơ mắt nhìn người kia mở l*иg ra đẩy Trọng Diệp vào.
Trọng Diệp không phản kháng, thậm chí cậu còn ra hiệu cho ‘mèo to’ đang nôn nóng, nhân lúc nó còn chưa bị phát hiện thì mau mau chạy trốn.
“Để tôi mang cậu ta đến cho tiểu thiếu gia.” Người kia nói.
Tiểu đội trưởng cười ha hả: “Nhóc con cậu muốn nhân cơ hội này thể hiện trước mặt tiểu thiếu gia hở?”
Người kia ngượng ngùng cười, giống như đang chấp nhận, tiểu đội trưởng phất tay: “Được, giao cho cậu.”
Thế mà hắn ta lại chẳng hề nghi ngờ người kia.
Người kia liền xách l*иg ra ngoài, Trọng Diệp điều chỉnh lại tư thế, vậy mà trong lòng chẳng có chút xíu lo lắng nào, trong lòng cậu có loại khẳng định không tên: Người này sẽ không tổn thương cậu.
Suy đoán của cậu không sai, người kia lặng lẽ quẹo sang một con đường khác, nhìn phương hướng thì không phải là đi về phía gian phòng của tên cuồng bạo ngược kia.
Giống như sợ Trọng Diệp bất an, hắn ta vụng về an ủi: “Đừng sợ.”
Trọng Diệp nhìn hắn ta một cái, thật ra cậu không sợ hãi chút nào.
Đi đến một ngã ba, không hiểu vì sao người kia chợt dừng lại, nhanh chóng muốn quay người đi, nhưng đã bị gọi lại.
“Đợi đã.”
Thị lực tốt của Long tộc khiến Đức Đặc Lý liếc một cái là thấy được một tên tùy tùng phía xa, nhưng càng khiến hắn để ý là thứ đồ trong tay tên tùy tùng.
Một vật nhỏ yên tĩnh ngồi trong l*иg, đang tò mò ngắm nhìn xung quanh, thoạt nhìn giống như một người Lam tinh?
Nhưng sao có thể, thứ đồ vẫn luôn hấp dẫn hắn, khiến tinh thần hắn chấn động trên phi thuyền này lại là một người Lam tinh?
Vẻ mặt Đức Đặc Lý lập tức ngưng lại.