Nhân lúc kẻ cuồng bạo ngược kia không chú ý tới bọn họ, Trọng Diệp cố gắng trấn an bản thân, suy nghĩ đối sách.
Trông cậy vào kẻ cuồng bạo ngược lương tâm trỗi dậy tha cho bọn họ là chuyện không thể nào, bọn họ chỉ có thể dựa vào chính mình, tìm kiếm cơ hội chạy trốn.
Đúng, chạy trốn!
Đúng lúc này, cửa cảm ứng ‘ting’ một tiếng mở ra, một người có dáng vẻ tùy tùng đứng ở cửa ra vào: “Thiếu gia, lão gia mời đại công Đức Đặc Lý lên phi thuyền của chúng ta, lão gia gọi ngài ra ngoài tiếp khách...”
“Đóng cửa lại!” Đồng tử Hầu Diệu co rụt lại, phản xạ có điều kiện hét lên một tiếng.
Ngay lúc này!
Trọng Diệp ôm chặt lấy cổ ‘mèo to’, thú Khải Đặc giống như nghe thấy mệnh lệnh, hệt như tên bắn lao nhanh ra ngoài!
Ngoài cửa là một hành lang rất dài, Trọng Diệp nhanh chóng nhìn lướt qua, quả quyết nói: “Đi bên phải!”
Nhìn dấu vết trên mặt thảm, tùy tùng hẳn là đi từ con đường bên trái tới.
Thú Khải Đặc liền ném cậu lên lưng mình, nhanh chóng chạy đi.
Tốc độ chạy của nó vô cùng nhanh, Trọng Diệp nắm chặt lấy lông trên cổ nó, bên tai là tiếng gió rít gào xen lẫn tiếng gầm thét của Hầu Diệu: “Bắt chúng lại!”
Sau lưng là tiếng bước chân lộn xộn.
Người Lam tinh chạy rồi, Hầu Diệu trút cơn giận dữ lên tùy tùng truyền tin: “Đều tại ngươi! Ngươi biết thứ chạy mất là gì không? Ai tới mà quan trọng như vậy...”
Lời nói của gã ta kẹt trong cổ họng, bởi vì gã ta đột nhiên nghĩ tới, người trong lời nói của tùy tùng là đại - công - Đức - Đặc - Lý!
Hai chữ ‘Long tộc’ xuất hiện trong đầu khiến hô hấp của gã ta bỗng dưng cứng lại.
“Mau! Mau bắt người Lam tinh kia trở lại!” Gã ta sốt sắng hô lên, tùy tùng hiểu rõ tính nghiêm trọng của vấn đề cũng nhanh chóng hạ lệnh phong tỏa tất cả các khu vực.
Hầu Thăng đợi trái đợi phải cũng không thấy Hầu Diệu đi tới, mà ngay cả tùy tùng đi truyền lời cũng không thấy tăm hơi, trong lòng dần dần tích ra một cơn giận dữ.
Đồ bất hiếu kia! Chắc chắn lại mê mệt đồ chơi mới tới tay, ngay cả lời của ông ta cũng không nghe theo!
Trên mặt miễn cưỡng nặn ra một nụ cười, đang định giải thích, chợt nhận được một tin tức trên máy truyền tin, ông ta thoáng nhìn, trong nháy mắt trái tim hẫng mất một nhịp.
“Thật ngại quá, con trai tôi đột nhiên bộc phát bệnh nặng, e rằng không ra tiếp đón ngài được, xin tha thứ cho sự chậm trễ này của chúng tôi.” Hầu Thăng duy trì vẻ mặt bình tĩnh, nhưng trong lòng đã vừa sợ vừa giận.
Đồ bất hiếu kia, ăn gan hùm mật báo à?! Lại dám xuống tay với người Lam tinh, còn chọn đúng lúc này!
“Không sao.” Đại công Đức Đặc Lý lơ đãng nói ra.
Nếu như không phải hệ thống động lực trong phi thuyền của hắn xảy ra vấn đề, cần kiểm tra sửa chữa, hắn cũng sẽ không nhận lời mời của chính sách lộ đầy vẻ nịnh nọt này.
Nhưng vừa bước vào chiếc phi thuyền này, hắn bỗng sinh ra loại cảm ứng kỳ diệu.
Trực giác nói cho hắn biết, trong chiếc phi thuyền này tồn tại món đồ cực kỳ hấp dẫn hắn.
Trong lòng giống như bị một cái móng vuốt nhỏ gãi gãi, trên mặt hắn không tỏ vẻ gì, nhưng trên thực tế đã đứng ngồi không yên.
Quản gia Lai Đốn nhìn hắn lớn lên, người khác không phát hiện ra khác thường của người đàn ông, nhưng ông ta liếc một cái là có thể nhìn thấu.
Từ trước đến giờ chưa từng thấy dáng vẻ này của chủ nhân, nói một câu bất kính, bây giờ người đàn ông giống như một con chó ngửi thấy mùi thơm của xương, không kịp chờ đợi muốn xông ra tìm xương rồi ngậm vào miệng.
Quản gia hết sức tò mò, ông ta nhẹ giọng hỏi: “Xảy ra chuyện gì vậy chủ nhân?”
“Không có chuyện gì.” Nhất thời Đức Đặc Lý cũng không cách nào nói rõ cảm nhận của mình, hắn nhìn về phía Hầu Thăng hỏi: “Tôi có thể tham quan phi thuyền này một chút không?”
Mặc dù là câu hỏi, nhưng lại lộ ra quả quyết không cho phép từ chối.
“Chuyện này...” Hầu Thăng do dự chốc lát, len lét liếc nhìn sắc mặt của đại công, cắn răng nói: “Rất vinh hạnh.”