“Hu hu hu...” Cát Song cảm động rớt nước mắt, trong lòng vừa chua xót vừa mềm mại, bé đáng yêu tốt quá đi mất, cô ta rất cảm động!
“Nếu như tôi là người có tiền thì tốt rồi...” Như vậy cô ta có thể mua lại bé đáng yêu.
Nhưng hiện thực chính là tàn khốc như vậy, cô ta không chỉ không có tiền mà còn là một quỷ nghèo, thậm chí còn không gom đủ học phí, bằng không sẽ không làm việc trong hắc điếm này.
Hơn nữa thời gian ở bên bé đáng yêu của cô ta cũng không nhiều, sau khi tựu trường, chắc chắn cô ta không thể làm việc ở chỗ này nữa.
“Hi vọng bé đáng yêu có thể tìm được một chủ nhân tốt.” Cát Song thành khẩn cầu nguyện.
Cô ta không biết, lúc này cửa hàng trưởng đã tìm được người mua.
Hầu Thăng là một chính khách của Quang Minh tinh, là một người bình thường không có gì nổi trội trong hơn ngàn chính khách của Quang Minh tinh, nhưng ông ta lại có một đứa con trai không tầm thường.
Từ nhỏ đứa con trai kia của ông ta đã bộc lộ một đam mê khác thường - gã ta thích ngược đãi các loại động vật, càng quý hiếm càng tốt.
Đương nhiên, gã ta không coi cái này là ngược đãi, mà gọi bằng một cái tên mỹ miều là ‘nghệ thuật đặc biệt’.
Người bình thường không thích nổi loại ‘nghệ thuật’ này, ngay cả cha ông ta cũng không tán thành, nhưng Hầu Thăng lại không ngăn cản gã ta, trong mắt ông ta đây không phải chuyện lớn gì. Dù sao con trai dồn tâm sức vào những động vật không biết nói chuyện đó cũng tốt hơn ra ngoài khuấy gió nổi mưa gây phiền toái cho ông ta!
Loại hành vi không khác gì dung túng này càng cổ vũ Hầu Diệu.
Gần đây, Hầu Diệu nhận được tin tức của một lái buôn, đó là một thú nhân linh cẩu vô cùng nhạy bén, người nọ biết được đồng tộc của mình kiếm được một người Lam tinh siêu cấp quý hiếm, lập tức nghĩ tới vị thiếu gia rộng rãi hào phóng này.
Người nọ vừa nói ra tin tức này, quả nhiên Hầu Diệu vô cùng hưng phấn: “Giá tiền có thể thương lượng, ông nhất định phải mua cậu ta cho tôi!”
Trên màn hình quang não, khuôn mặt của gã ta méo mó vì kích động, một con thú nhỏ phía sau đang phát ra tiếng rêи ɾỉ thê thảm, thú nhân linh cẩu không cảm thấy kinh ngạc mà gật đầu: “Tôi làm việc ngài cứ yên tâm.”
Tắt quang não đi, hắn ta nhìn về phía người toàn thân đen kịt ngồi ở đối diện, chính là vị cửa hàng trưởng kia.
“Ông cũng nghe thấy rồi đấy.” Thú nhân linh cẩu nhếch miệng cười một tiếng: “Chúng ta có thể thịt hắn ta một khoản.”
...
Cát Song vui vẻ phết một lớp kem đường lên mặt bánh bích quy, sau đó xếp bánh quy điểm xuyết thêm mâm xôi thành hình đóa hoa, đặt trong một chiếc đĩa nhỏ đưa đến trước mặt Trọng Diệp.
Sau khi được bé đáng yêu an ủi, trong lòng cô ta ngập tràn kích động, suy đi nghĩ lại, cuối cùng quyết định làm chút đồ ăn ngon cho cậu.
Khi nướng bánh bích quy, cô ta tỉ mỉ ngẫm lại, phát hiện mình nghĩ nhiều quá rồi. Đại công Đức Đặc Lý cũng không phải đại ma vương gì, sao lại đại khai sát giới với tân sinh viên của học viện Quân sự chứ. Lùi một vạn bước mà nói, vẫn còn các giáo viên của học viện Quân sự ở đó mà, chắc chắn bọn họ sẽ không để loại tình huống này xảy ra.
Nghĩ như vậy, Cát Song càng thêm cảm thấy lo lắng mười phút trước của mình rất ngu ngốc.
Nhưng vẫn may bé đáng yêu không ghét bỏ mình, cậu còn xoa đầu an ủi mình đấy!
Cát Song không nhịn được cười ngốc nghếch, cô ta nghiêng đầu nhìn thú Khải Đặc lại nằm bên người Lam tinh, tha thiết dặn dò: “Ta chuẩn bị cả phần của ngươi, cho nên không thể giành với bé đáng yêu đấy...”
Còn chưa dứt lời, cô ta đã nhìn thấy bé đáng yêu cầm một miếng bánh bích quy đưa đến bên miệng thú Khải Đặc, thú Khải Đặc giễu cợt liếc cô ta một cái, sau đó cắn bánh bích quy, tiếng chép miệng vô cùng to rõ.
“... Được rồi.” Cát Song cũng không cho rằng đó là ngang bướng, trái lại còn nở nụ cười: “Biết tình cảm giữa hai người tốt, phải chăm sóc bé đáng yêu thật tốt đấy.”
Cái này còn cần cô nói, thú Khải Đặc tỏ vẻ đương nhiên nghĩ.
Đợi Cát Song đi ra, Trọng Diệp lại thảo luận chủ đề vừa rồi với thú Khải Đặc.