Sau Khi Kết Hôn Cùng Đại Nhân Vật Ta Trở Thành Võng Hồng Đệ Nhất Tinh Tế

Chương 7

Trọng Diệp nghe thấy tiếng động nhỏ xíu, ken két sột soạt, âm thanh giống như có thứ bén nhọn gì đó cào vào lan can.

Mặc dù âm thanh không lớn, nhưng cứ luôn đứt quãng vang lên, kéo cậu ra khỏi giấc ngủ ngọt ngào. Ý thức vẫn rất mơ hồ, Trọng Diệp trở mình, che kín hai tai, không hề muốn tìm tòi nghiên cứu nơi phát ra âm thanh, chỉ muốn tiếp tục ngủ.

Từ khi đi tới địa phương tương tự như ngoài hành tinh này, Trọng Diệp rất dễ buồn ngủ. Có lẽ là cơ chế bảo vệ của cơ thể đang tự phát huy tác dụng, khi cậu chìm vào trong giấc ngủ, cơ chế này điều chỉnh từng chút từng chút cơ thể cậu, giúp cơ thể thích nghi với hoàn cảnh lạ lẫm.

Trọng Diệp có thể cảm nhận được những thay đổi tinh tế trong đó.

Cậu đến nơi này mới chỉ ba ngày, ba ngày trước cậu còn thường xuyên cảm thấy đầu óc nặng nề, tay chân yếu ớt, ban đầu ngay cả đứng lên cũng không nổi. Bây giờ lại hoàn toàn khác biệt, sau khi thích nghi với hoàn cảnh, cậu đã có thể tự nhiên đi lại.

Chỉ có thể nói, khả năng thích nghi của loài người vô cùng mạnh mẽ.

Nhưng để được như vậy, Trọng Diệp phải trả cái giá là mỗi ngày ngủ trung bình mười mấy tiếng, nếu không sẽ không có tinh thần làm gì, có điều, bây giờ rõ ràng có người không muốn cho cậu ngủ tiếp, vẫn luôn kiên nhẫn tạo ra tiếng vang, muốn đánh thức cậu.

Không, nói chính xác thì cũng không phải ‘có người’, hẳn là có thú Khải Đặc mới đúng.

Nó chặn trước cửa l*иg, thò ra một móng vuốt bén nhọn, đinh đinh đang đang gõ vào lan can cửa l*иg, mặc dù âm thanh không lớn, nhưng lại rất ồn ào.

Sóng âm không nhìn thấy được khuếch tán trong không khí, lúc trước chiêu này vẫn luôn thuận buồm xuôi gió.

Nhưng khiến nó không ngờ tới chính là, dường như tên mới tới thoạt nhìn mềm mại yếu đuối kia không chịu bao nhiêu ảnh hưởng, chỉ ậm ừ lẩm bẩm vài tiếng rồi trở mình, bịt kín hai tai bắt đầu ngủ thϊếp đi.

Thú Khải Đặc khẽ sửng sốt, nếu như nó không nhớ nhầm, đây là lần đầu tiên tên mới tới này lên tiếng sau khi tới nơi này?

Nói thật, tiếng nói của tên mới tới này vô cùng êm tai, không biết vì sao lại khiến nó nghĩ tới món phô mai ngọt ngào mềm mại.

Thú Khải Đặc bất giác lè lưỡi liếʍ môi một cái, từ sau khi thể trọng của nó tăng lên thấy rõ, Cát Song không còn cho nó ăn món quà vặt có hàm lượng calo cao này nữa.

Trong đầu nó nhớ lại hương vị tuyệt vời của phô mai, ánh mắt nhìn về phía Trọng Diệp bất giác mềm mại hơn rất nhiều... đợi đã!

Thú Khải Đặc lắc đầu, sao nó có thể dễ dàng bị tên mới tới này mê hoặc như vậy! Cậu đã chiếm tấm thảm nó yêu thích nhất và đồ chơi đặc biệt chuẩn bị cho nó thành đồ của mình!

Nó oán giận trợn to hai mắt, nhìn thấy hô hấp của Trọng Diệp đều đều trở lại, không nhịn được hung hăng vỗ lên lan can cửa l*иg.

“Ken két...” Một âm thanh bén nhọn đâm thẳng vào màng nhĩ, uy lực không thua gì tiếng ồn khi móng sắt cào vào bảng đen.

Trọng Diệp sợ hãi lập tức ngồi dậy, vừa ngẩng đầu đã bắt gặp đôi mắt màu xanh biếc thăm thẳm - bên ngoài chiếc l*иg, sinh vật có ngoại hình cực kỳ giống mèo kia đang u oán nhìn cậu.

Cậu không còn buồn ngủ nữa, cũng không hiểu tình huống trước mắt: Hình như cậu không làm gì con mèo to (tạm thời gọi vậy đi) này mà? Sao nó lại nhìn cậu bằng ánh mắt này?

Đúng lúc này, thú Khải Đặc kêu lên meo meo, thoạt nhìn giống như đang lên án.

Nhìn thấy ánh mắt mờ mịt của Trọng Diệp, dường như nó càng tức giận hơn, chứng cứ là bắt đầu ra sức vỗ vào cửa l*иg, mạnh đến độ khiến chiếc l*иg khẽ lung lay.

Trọng Diệp hơi căng thẳng, rõ ràng con ‘mèo to’ này không có ý tốt gì, mặc dù chiếc l*иg này rất kiên cố, trong thời gian ngắn sẽ không bị phá vỡ, nhưng công tắc mở cửa mà lúc trước cậu nhìn thấy đúng lúc ở trong phạm vi ‘mèo to’ có thể chạm vào, lỡ như ‘mèo to’ không cẩn thận đập vào công tắc...

Trọng Diệp nhìn răng nhọn và móng nhọn lấp lóe ánh sáng của ‘mèo to’, vô thức muốn lùi về sau, nhưng lại miễn cưỡng đè nén cảm giác kích động này.

Không nhớ là ai từng nói, khi giằng co với mãnh thú, tuyệt đối không thể rụt rè. Trọng Diệp tỏ ra bình tĩnh, nhưng bàn tay nắm chặt lấy tấm đệm dưới người đã tiết lộ tâm trạng bồn chồn của cậu.

Tình huống thế này, phải đối phó thế nào đây?

... Thử trấn an nó?