Mà Cát Song thấy cảnh này lại giống như tìm được bằng chứng, kích động ghê gớm.
Trước đó chỉ là suy đoán, động tác này của người Lam tinh đã khẳng định suy đoán của cô ta - cậu thật sự vô cùng thông minh!
Cửa hàng trưởng nhíu mày, không mặn không nhạt nói: “Dù sao cũng là loài động vật linh trưởng mà.”
Người khác không rõ ràng, nhưng hắn ta biết rõ.
Viện khoa học có loại suy tính đen tối trong việc bồi dưỡng ra người Lam tinh, luôn vui với việc nuôi bọn họ thành phế vật. Mà người Lam tinh trước mắt này lại là trường hợp đặc biệt.
Cậu cũng không phải do viện khoa học bồi dưỡng ra, mà được phát hiện ở gần một khu di tích chưa được khai thác nào đó, không biết là bản thân bị lạc hay bị người ta cố ý vứt bỏ ở nơi đó.
Trên người cậu không có số hiệu, trong hồ sơ cũng không có ghi chép về cậu, nhân lúc người khác chưa phát hiện, cửa hàng trưởng tham dự khai thác khu di tích lập tức nảy sinh ý nghĩ chiếm cậu làm của riêng, mà thực tế hắn ta cũng làm như vậy.
Hắn ta không muốn tìm tòi nghiên cứu cậu từ đâu đến, cũng không thèm để ý ngoài viện khoa học ra thì có còn tổ chức tư nhân nào bồi dưỡng ra người Lam tinh hay không, chỉ để ý đến lợi ích mà người Lam tinh trước mặt này có thể mang lại cho hắn ta.
Cho dù người Lam tinh thông minh hơn bình thường thì sao? Đối với cửa hàng trưởng, ngoài việc có thể nâng cao giá bán thì không còn tác dụng gì khác.
Cát Song cũng không biết suy nghĩ đen tối của cửa hàng trưởng, chỉ cho rằng cuối cùng hắn ta cũng tán đồng quan điểm của mình, cô ta si mê nhìn động tác của người Lam tinh, đột nhiên bật cười thành tiếng.
Hóa ra vừa rồi Trọng Diệp vừa hứng nước vừa vểnh tai nghe hai người nói chuyện, mặc dù cậu nghe không hiểu, nhưng cũng không trở ngại việc cậu quan sát vẻ mặt của hai người.
Hơn nữa cậu có lòng học tập ngôn ngữ của ‘người khổng lồ’, học tập một môn ngoại ngữ, quan trọng nhất chính là phải nghe nhiều luyện nhiều, mặc dù nhất thời nghe không hiểu, nhưng điều này không hề ảnh hưởng đến việc Trọng Diệp âm thầm phỏng đoán học tập âm tiết trong giọng nói của bọn họ.
Nhưng mà, hậu quả của việc làm hai việc cùng một lúc chính là không chú ý tới dòng nước, nước trong cốc đầy tràn ra ngoài, dọa cậu nhảy dựng lên.
Cốc nước hơi nghiêng, nước chảy ra làm ướt thảm, mà Trọng Diệp lùi về sau một bước, trọng tâm không vững ngã ngồi xuống mặt thảm.
Cát Song nhìn ánh mắt chớp chớp đầy ngỡ ngàng giống như không rõ đã xảy ra chuyện gì của bé đáng yêu, tiếng cười càng to hơn.
Bên tai truyền đến tiếng cười không chút che giấu của vị nữ giới kia, trên mặt Trọng Diệp không lộ vẻ gì, nhưng vành tai lại lặng lẽ đỏ lên.
Trong tiếng cười này, cửa hàng trưởng dặn dò Cát Song vài câu, không ngoài mấy lời sáo rỗng kiểu như chăm sóc người Lam tinh thật tốt, sau đó rời đi.
Hắn ta nóng lòng muốn đi liên hệ người mua, một vị đồng tộc có tin tức linh thông bày tỏ ý định muốn mua, trước khi chưa đàm phán xong giá cả, tạm thời hắn ta sẽ không trở về.
Mà Cát Song khó khăn lắm mới ngừng cười nhưng trên mặt còn mang theo ý cười vừa lẩm bẩm ‘nên đặt làm một số đồ dùng thích hợp với cậu’ vừa mở ngăn tủ lấy một tấm thảm mới ra.
Thú Khải Đặc vẫn luôn tỏ vẻ lạnh lùng kiêu sa từ trên cao nhìn xuống mọi người đột nhiên đứng dậy: Đây chính là tấm thảm nó thích nhất!
Không chỉ như vậy, trước đó nó còn trông thấy nhân viên cửa hàng mang đồ chơi của nó tới cho người mới kia! Còn cả chiếc l*иg nữa! Mặc dù nó không ở, nhưng đó cũng là đồ của nó! Sao có thể tùy tiện mang cho người khác chứ!
Thú Khải Đặc cảm thấy địa vị số 1 của mình bị dao động
Thú Khải Đặc có ý thức lãnh địa vô cùng mạnh mẽ đã ngồi không yên được nữa rồi, trong miệng phát ra tiếng meo meo, thành công hấp dẫn sự chú ý của Cát Song và Trọng Diệp.
Đáng tiếc hai người đều không tiếp thu được ý tứ của nó.
Trọng Diệp vốn còn đang xấu hổ bị tiếng kêu của nó phân tán sự chú ý. Trong lòng cậu nghĩ, nghe âm thanh này, thật sự không khác gì mèo trên trái đất.
Mà Cát Song lại coi là nó đói bụng, đứng dậy đổ một chút thức ăn thú cưng cho nó, trong miệng còn lẩm bẩm: “Buổi tối không thể ăn quá nhiều, sẽ bị béo phì đấy, trọng lượng của mày đã hơi nguy hiểm rồi.”