Cho tới bây giờ, Cát Song đã làm trong cửa hàng thú cưng tư nhân này được một tháng.
Cô ta ăn không ngồi rồi dựa vào quầy tiếp đón, quang minh chính đại lười biếng, bởi vì cô ta biết, thời gian này sẽ không có khách nào đến.
Trên màn hình đang phát tin tức về đợt bầu cử sắp tới của Khoa Bạc tinh, Cát Song thoáng nhìn, cô ta chẳng hề hứng thú với tin tức này, có điều, hai người đàn ông xuất hiện trên màn hình lại hấp dẫn sự chú ý của cô ta.
Đại công Đức Đặc Lý và bá tước Tát Man, hai ứng cử viên cho vị trí hoàng đế tiếp theo của đế quốc, hai người đều vô cùng tuấn tú, mỗi người mỗi vẻ, Cát Song mê trai đẹp lập tức hào hứng, phấn khởi chạy đi tìm kiếm các bài viết về hai người bọn họ.
Tinh lịch năm 3012, năm thứ mười sau khi cuộc chiến với Trùng tộc kết thúc, phái Thiết Huyết vẫn chiếm giữ tỉ lệ lớn ở Khoa Bạc tinh, hai phái còn lại là phái Ôn Hòa và phái Trung Lập cũng có quyền lên tiếng nhất định.
Phái Thiết Huyết ủng hộ đại công Đức Đặc Lý có tác phong tương tự mình, phái Ôn Hòa ủng hộ bá tước Tát Man kêu gọi hòa bình, mà phái Trung Lập thì vẫn giữ thái độ xem chừng.
Nhưng mà, bởi vì trước đó không lâu bá tước Tát Man đã đưa một người Lam tinh phù hợp từ viện khoa học về Khoa Bạc tinh thông qua ‘xem mắt’, mà đại công Đức Đặc Lý lại vẫn giữ thái độ muốn sống độc thân suốt vạn năm, điều này khiến cho phái Trung Lập mơ hồ xuất hiện xu hướng nghiêng về bá tước Tát Man.
Cát Song chỉ hơi đảo mắt nhìn những đấu tranh chính trị này, sau đó ánh mắt tập trung vào chữ ‘người Lam tinh’ trong màn hình, hồi lâu sau mới lẩm bẩm một câu: “Có quyền có thế thật tốt, tôi cũng muốn có một người Lam tinh...”
Đây đương nhiên là kẻ ngu đần nói chuyện chiêm bao, đời này có lẽ cô ta còn không cách nào gặp mặt một người Lam tinh, chớ nói chi đến việc sở hữu một người Lam tinh, hiện thực chính là tàn khốc như vậy.
Dù sao người Lam tinh chính là giống loài quý hiếm nhất toàn vũ trụ, là để chuyên cung cấp cho Long tộc, trước mắt số lượng không lớn hơn mười, đều là từ viện khoa học bồi dưỡng ra.
Người bình thường giống như Cát Song, có lẽ cả đời này cũng chỉ có thể nhìn thấy sự hiện hữu của bọn họ trong tin tức, cô ta vẫn rất tự biết lấy mình.
Nhưng rất nhanh sau đó cô ta đã bị ‘vả mặt’.
Mười lăm phút sau, Cát Song thoáng nhìn thời gian, đang chuẩn bị đóng cửa nghỉ ngơi, nhưng cô ta còn chưa kịp hành động đã nghe thấy tiếng ‘ting’ của cửa cảm ứng, ngay sau đó là một bóng hình cao gầy đi vào.
Từ đầu đến chân người tới này đều mặc trang phục màu đen, trên mặt còn đeo một chiếc mặt nạ sinh vật mô phỏng, tay xách một chiếc l*иg dài rộng cao khoảng hai mét rưỡi, chiếc l*иg cũng bị vải đen che khuất, không nhìn ra được bên trong chứa gì.
“Cửa hàng trưởng, đây là hàng mới?” Cát Song tiến lên muốn nhận lấy chiếc l*иg, lại bị người kia né tránh.
“Đây chính là sinh vật siêu cấp quý hiếm mà khó khăn lắm tôi mới có được! Cô đừng đυ.ng hỏng!” Cửa hàng trưởng cẩn thận từng li từng tí đích thân mang chiếc l*иg vào phòng trong, không che giấu được đắc ý và hưng phấn của mình.
Cát Song bị ghét bỏ hơi kinh ngạc: “Còn quý hiếm hơn thú Khải Đặc sao?”
Cô ta chưa từng nhìn thấy dáng vẻ vui mừng hớn hở này của cửa hàng trưởng thần bí của mình, không khỏi nảy sinh tò mò vô hạn về sinh vật trong l*иg.
Thú Khải Đặc đang lim dim trong ổ nghe thấy tên khẽ mở mắt ra, từ trên cao nhìn xuống hai người.
Cửa hàng trưởng nhẹ nhàng đặt chiếc l*иg lên cái bệ có độ cao vừa phải, mang theo suy nghĩ khoe khoang chậm rãi vén tấm vải đen lên: “Đợi lát nữa cô đừng hét to quá...”
Không đợi hắn ta nói xong, tấm vải đen được vén lên, sinh vật trong l*иg lộ ra trước mặt Cát Song, một giây sau, tiếng kêu vang dội vọng ra.
Thú Khải Đặc giật nảy mình, suýt nữa ngã khỏi kệ, hoảng sợ nhìn Cát Song, tiếng kêu chính là từ trong cổ họng cô ta phát ra.
Cửa hàng trưởng sớm đã đoán được mà che kín hai tai, trừng mắt lườm Cát Song, lúc này cô ta mới chợt hiểu ra mà che miệng lại, trên mặt còn mang theo hưng phấn: “Đây đây đây, cậu ta cậu ta cậu ta là...”
Trong đầu cô ta xuất hiện một suy đoán to gan, kích động đến độ nói không rõ ràng.