Bức Tranh Về Nhân Vật Phản Diện Khi Còn Là Thiếu Nữ

Chương 36: Vẫn có người tin cô mà

“Mary.”

“…Vâng.”

“Tôi không làm gì cả nhưng dù sao tôi cũng bị coi là có tội. Đây chẳng phải là điều thực sự rất đáng buồn sao?”

“…Đúng vậy.”

“Đó là lý do tại sao tôi làm những việc này. Tôi nghĩ rằng tôi có thể bớt buồn hơn nếu bị chỉ trích vì những việc tôi thực sự đã làm.”

Đó là lý do vì sao Violet cuối cùng đã trở thành nhân vật phản diện mà mọi người vẫn nghĩ.

Cô ra lệnh cắt lưỡi một kẻ buôn chuyện.

Cô đổ rượu lên khuôn mặt ghê tởm của Aileen.

Cô tát thẳng vào má cô ấy tại phòng tiệc.

Cô xé hết quần áo mà Aileen dám sao chép của cô.

Cô không ngần ngại làm nhục cô ấy trước mặt người khác.

Cô ra lệnh chặt chân của ai đó cản đường cô.

Cô ném đồ đạc, đập vỡ nhiều đồ đạc, cô la hét khi nghĩ rằng mọi người đang chửi bới mình.

Thấy mình không có những thứ mà Aileen có – nhận ra mình còn thiếu so với cô ấy – cô đã vứt bỏ nhiều thứ và làm việc chăm chỉ hơn bất kỳ ai khác để đạt được thành quả.

Xung quanh cô không có ai đáng tin cậy nên cô hành động chống lại mọi người. Đó là lúc cô bị gắn mác “ác độc”.

Không ai tin cô ấy, vì vậy cô ấy hoàn toàn bị cô lập.

Aileen thỉnh thoảng cởi bỏ chiếc mặt nạ ‘thiên thần’ đó của mình. Cô ta chỉ làm vậy mỗi khi ở một mình với Violet.

Cô không thể tin tưởng bất cứ ai. Không đời nào họ tin cô ấy được. Cô ghét sự kiêu ngạo, đạo đức giả của cô ấy. Lẽ ra cô ấy không cần phải trở nên độc ác chỉ vì sự kiêu căng và đạo đức giả.

Nhưng hành vi xấu xa của cô ấy không thể bào chữa được, ngay cả khi nó bắt đầu chỉ vì cô ấy muốn chống lại nó.

Violet tiếp tục hành động chống lại bất cứ ai dám đến gần. Cô ấy đã sử dụng bạo lực chống lại họ mà không thất bại.

Cô có thể tin được rằng trong số những người này có ít nhất một người sẽ đứng về phía cô?

Cuối cùng, Violet không thể coi là nạn nhân hoàn toàn vô tội. Cho dù đó là sự thương hại, tình cảm, lòng trắc ẩn hay sự biện minh, bất kể họ có cảm thấy thế nào với cô ấy,

Không ai thực sự muốn đến gần Violet, nữ nhân vật phản diện.

Trong lòng cô không còn chút mong chờ nào.

Yeon Ha Yoon thông cảm cho Violet vì cô biết Violet không còn lựa chọn nào khác ngoài việc trở nên như thế này. Nhưng đồng thời, cô cũng không phủ nhận Violet thực chất là một kẻ phản diện.

Một người phụ nữ độc ác không còn lựa chọn nào khác ngoài việc trở thành một người như vậy. Phải, cô không còn lựa chọn nào khác, nhưng cái ác là cái ác.

- Mary, cô cũng thấy cái này à? Khi Mikhail hét vào mặt tôi. À, trước đây tôi cũng bị anh ấy tát. Mặc dù tôi đã đánh anh ta trước.

- Nó luôn luôn như thế này. Tôi có thể làm gì khi không ai tin tôi? Mọi người đều nói tôi là kẻ nói dối.

- Thưa tiểu thư.

Sự tức giận là con dao hai lưỡi. Giọng Violet run run khi nói, nhưng cuối cùng cô cố gắng kiểm soát bản thân.

-...Aileen nói đúng. Suy cho cùng thì tất cả đều là lỗi của tôi. Mọi việc tôi làm đều là trách nhiệm của bản thân và mọi thứ tôi nhận được đều là quả báo cho những việc làm sai trái của tôi.

- Không phải như vậy! Cô nương của tôi đã làm gì sai sao...

“Có những người đã mất nhà cửa vì tôi, có những người bị tôi xúc phạm và làm tổn thương một cách không cần thiết. Liệu họ có nghĩ như vậy không?

“Nhưng đó chỉ là vì họ đã tấn công tiểu thư trước mà thôi!”

“Tuy nhiên, trên thế giới này có những điều ta không nên làm.”

-...Tiểu thư, người, không có lỗi.

Mary khóc nức nở. Violet nhắm mắt lại và từ từ vuốt tóc Mary.

Cuối cùng, ác ý đã gây bất lợi cho tất cả những người liên quan.

Không có sự khởi đầu thì sẽ không có sự kết thúc.

Không có nguyên nhân sẽ không có kết quả.

Violet đã có thể phá vỡ vòng luẩn quẩn giận dữ này vì cô là trung tâm của nó.

Tuy nhiên, vẫn thật bất công khi cô ấy lại hành hạ những người vô tội mà không có lý do.

Mary cũng biết rõ rằng Violet đã làm những điều khủng khϊếp. Nhưng cô vẫn tiếp tục nói:

Đó không phải lỗi của tiểu thư.

Ít nhất vào lúc này tôi đang đứng về phía tiểu thư.

“...Tôi tin người mà, thưa tiểu thư.”

- Fufu. Cảm ơn vì điều này.

Violet cười khúc khích. Bây giờ cô đang mỉm cười, nhưng giọng cô vẫn run rẩy.

Mary đã khóc vì Violet.

Nếu Roen thực sự quan tâm đến Violet thì đây là cách anh nên an ủi cô. Lẽ ra anh ấy không nên cố gắng giải quyết vấn đề một cách mù quáng.

“...Thành thật mà nói, tôi muốn chết.”

Giữa bầu không khí dịu nhẹ, lời nói của Violet lắp đầy sự im lặng của căn phòng.

Cô chưa bao giờ làm được điều gì tốt đẹp, vậy cô có thể làm gì ngoài việc mong được chết?

“Chỉ là một ý nghĩ thoảng qua trong đầu tôi. Liệu họ có hối tiếc sau khi tôi chết không? Nếu tôi chết như thế này thì ít nhất có một người sẽ đau buồn phải không? Có thể ai đó sẽ nghĩ về tôi. Chỉ một chút thôi, có thể sẽ có người nghĩ đến tôi...

- Buồn cười lắm phải không? Tôi muốn chết, nhưng tôi không thể. Sẽ không có ai thương xót tôi nếu tôi sống chết như vậy.

Violet nói một cách bình tĩnh, nhưng Mary cẩn thận ôm cô và vỗ nhẹ vào lưng cô khá lúng túng, nhưng lại có sự chân thành của một cô bé.

-...Ke-khum.

Khi cuộc trò chuyện kết thúc, Zilo, người đang đứng cạnh hai cô gái, vẫn cầm khay trà, lúng túng hắng giọng.

Tâm trạng lập tức thay đổi.

“Tôi đứng về phía cô, thưa quý cô,” Mary tiếp tục.

- Dù ai có nói gì đi chăng nữa. Những người khác nữa – Eshika, Rosie, Angelica. Mọi người đều đứng về phía tiểu thư!

- Cái này...

Mary không hề bận tâm đến Zilo. Vì lý do nào đó, Violet thấy tinh huống này thật buồn cười và cười lớn.

“Nghĩ lại thì, cậu rất thân với Thiếu gia Mikhail phải không?” – Mary hỏi.

“...Vậy...chuyện là như vậy.”

- Cậu có muốn nói cho ngài ấy biết không?

-Mary gần như gầm gừ với anh ta. Zilo ngay lập tức rùng mình.