Bức Tranh Về Nhân Vật Phản Diện Khi Còn Là Thiếu Nữ

Chương 32: Quá khứ mà không ai biết

Những sự việc tương tự đã từng xảy ra nhiều lần trong quá khứ.

Tất nhiên, ngay cả khi những điều như vậy xảy ra trước đây, nó cũng không bao giờ đến mức này.

Nếu Aileen là một kẻ ngốc thì cô ấy thực sự có thể đã chết. Tuy nhiên, việc Violet đầu độc cô ấy là điều không thể.

Một mặt, Violet thừa nhận rằng bản thân cô hơi điên. Nhưng Aileen cũng vậy—cô gái đó cũng mất trí rồi.

Bất cứ khi nào một sự việc tương tự xảy ra trước đây, Violet đều phỏng đoán rằng chắc chắn phải có ai đó khác ngoài cô không thích Aileen.

“M-Tiểu thư… người ổn chứ?”

“…Tôi không sao.”

Violet ngập ngừng trả lời một lúc, nhưng cuối cùng cô cũng trả lời một cách miễn cưỡng. Hiệp sĩ hộ tống của cô chỉ lặng lẽ đi theo phía sau cô.

Không phải là cô ấy chưa quen với việc này đâu.

“…Nhưng điều đó không đúng, Tiểu thư.”

Sau khi họ quay lại căn nhà phụ, Mary bình tĩnh nắm lấy một tay của Violet.

Tôi đã quen với nó. Tôi ổn vì tôi đã quen rồi.

Violet tự trả lời, nhưng cô dừng lại. Lúc này cô mới nhận ra mình đang cố trả lời nhưng không thể vì cổ họng cô như nghẹn lại.

Tôi không sao. Tôi đã quen với nó. Và có lẽ điều tương tự sẽ không xảy ra nữa. Tôi không sao.

Khi Violet chuẩn bị đưa ra câu trả lời này, môi khẽ nói.

“Tôi… tôi không ổn.”

“Tiểu thư…”

“Tôi không ổn. Tôi, tôi…”

Chỉ vì cô ấy đã quen với nó không có nghĩa là cô ấy ổn. Nước mắt cô vô tình chảy ra.

Nhưng vì cô ấy không ổn nên càng có lý do để ổn. Cô không muốn để lộ ra mình đang vật lộn đến mức nào dưới đáy vực thẳm. Như mọi khi, cô vẫn giữ thái độ xa cách mà cô dùng làm mặt nạ.

Chuyện như thế này càng xảy ra bao nhiêu thì lòng tự trọng của cô càng sụp đổ bấy nhiêu. Nhưng cô ấy vẫn tiếp tục hành động như vậy.

Mary liếc nhìn về phía cửa. Đứng đó, Zylo thở dài rồi rời khỏi phòng. Một lúc sau, người hiệp sĩ thiếu tinh tế ấy mang đến một khay trà có thể giúp tinh thần của cô được tốt hơn.

Violet từng hỏi Aileen.

“Tại sao! Tại sao cô lại làm điều này với tôi! Tôi đã làm gì sai thế này!”

“Em gái.”

“Tao ghét mày. Vậy thì sao? Mày muốn gì ở tao?! Tôi chỉ, một lần nữa, tại sao tôi phải…!” ps: cách xưng hô thay đổi khá nhiều do cảm xúc của Violet lúc nhỏ.

“Chị ơi, chị tự chuốc lấy tất cả đấy.”

Ngày hôm đó, có điều gì đó tan vỡ trong Violet.

Chỉ một ngày nọ, Violet đã chỉ ra phép xã giao của Aileen trong bữa tối gia đình, và để trả đũa, các anh trai của cô đã chỉ trích cô vì đã làm như vậy.

Vẫn như thường lệ nhưng ngày hôm đó là thời gian đặc biệt khó khăn với Violet.

Cuối cùng cũng buông bỏ niềm kiêu hãnh của mình, Violet hét lên.

Tôi đã làm gì sai thế này?!

Tất nhiên, có vô số hành vi sai trái được quy cho cô ấy. Tuy nhiên, làm thế nào một người đã bị xói mòn bởi sự tự ti có thể nhận ra lỗi lầm của mình?

Sau đó,

“Chị thực sự không biết à? Chị đã tự chuốc lấy tất cả vào mình. Mọi thứ.”

“Anh Mikhail, và thậm chí cả Anh Roen…”

“Tôi đã giải thích nó cho em rồi, em gái. Những điều em đã làm sai. Tại sao em lại nói như thể em chưa từng làm gì sai vậy?”

“Chị ơi, chị tự chuốc lấy tất cả đấy.”

Aileen đã nói tất cả những điều này, và cô ấy không hề sai.

Nhưng cô ấy cũng không hoàn toàn đúng.

Làm sao cô ấy có thể nói rằng mọi chuyện là lỗi của Violet khi rõ ràng có ai đó đã gây ra tất cả những chuyện này?

Tuy nhiên, Violet cũng không thể cho rằng Aileen là người có lỗi.

Đó là lỗi của tôi. Tất cả là lỗi của tôi. Bởi vì tôi xấu. Bởi vì tôi không phải là một đứa trẻ ngoan. Bởi vì tôi là một kẻ xấu xa.

Suy nghĩ của cô đã trở thành như vậy.

Bởi vì Aileen đã nói như vậy.

“Tội nghiệp chị Violet…”

“Chị ơi, chị sẽ không bao giờ được yêu quý đâu.”

Aileen cười lớn.

Rất nhiều người khen ngợi cô là hiện thân của một thiên thần nhưng đối với Violet, cô gái đó là ác quỷ.

Thật buồn cười khi người được yêu thương nhất lại nói một điều như vậy.

Khi nhìn nụ cười kỳ lạ của Aileen, Violet vô tình lùi lại một bước.

Và khi Violet ngã gục, Aileen lại mỉm cười.

“Chị ơi, em muốn ở gần chị.”

Đó không phải là một nụ cười bẽn lẽn hay khinh thường. Đó là nụ cười tự nhiên của cô gái.

“Chị ơi, chị biết gì không? Nơi mà chị nghĩ là của bạn vốn dĩ đã trở thành của tôi”.

Nơi mà cô ấy đang nói đến là nơi của một tiểu thư công tước lộng lẫy, một vị trí cao quý mà Violet sở hữu khiến mọi người phải ghen tị.

Khi Aileen tuyên bố rằng nó đã là của cô ấy, cô ấy nở một nụ cười tự nhiên với Violet.

Aileen bóp nát Violet theo ý muốn, và cô hài lòng nhìn Violet bật khóc khi chạy ra khỏi phòng.

Cùng ngày hôm đó Violet đã lao xuống hồ.

“…Tôi muốn nghe câu chuyện của cô, tiểu thư.”

“Tôi, tôi…”

Violet đã không kể cho Mary nghe câu chuyện của mình. Cô ấy nói rằng cô ấy cảm thấy cô đơn, rằng cô ấy cảm thấy bị đối xử bất công, nhưng cô ấy không thể kể lại câu chuyện đằng sau những cảm xúc này.

Và Mary cũng không ép Violet phải mở ra hết những vết thương của mình.

Mặc dù cô ấy cảm thấy rằng tính cách trước đây của mình đã hòa quyện với tính cách của Violet, nhưng cô ấy đã vô thức cố gắng tách mình ra khỏi Violet suốt thời gian qua. Một nụ cười không rõ ràng nở trên môi cô.

Zylo, người mang trà theo, lúng túng nhìn hai cô gái trẻ, không tìm được thời điểm thích hợp để rời đi.

• * *

Mối quan hệ giữa Violet và Aileen ngay từ đầu đã không tệ.

Cha của Aileen là anh trai của Công tước Everett hiện tại. Ông đã từ bỏ quyền kế vị vì tình yêu.

Đạt được niềm hạnh phúc nho nhỏ của mình, thỉnh thoảng anh lại đưa gia đình về dinh thự công tước, và Aileen thường chơi đùa cùng các anh chị em họ của mình.

Cô ấy là một người em họ gần bằng tuổi Violet.

Violet rất quý cô bé đáng yêu vì cô chỉ có anh em trai.

Nhưng khi nữ công tước qua đời, bức tranh hạnh phúc này bắt đầu sụp đổ.