Bức Tranh Về Nhân Vật Phản Diện Khi Còn Là Thiếu Nữ

Chương 15: Sự cô đơn

“Ừm, à. Người đã nhiều lần cố bày tỏ sự không chịu của mình rồi, thưa tiểu thư. Người thậm chí còn yêu cầu Công tước giữ cấm tới khu vực này với cô ấy.”

“……”

“Tiểu thư Aileen ngay từ đầu đã bị cấm đến đây và người đã nhiều lần yêu cầu cô ấy rời đi, nhưng đều không hiệu quả… Và bên cạnh đó, người cũng từ chối cho cô ấy xem tác phẩm của mình khi cô ấy yêu cầu. Người đã nói không rồi, nhưng tiểu thư Aileen cứ tiếp tục ép buộc người phải không, tiểu thư?”

“…Chà. Ta đoán vậy.”

Có lẽ vì đã lâu rồi không có ai đứng về phía cô mà Violet choáng váng và không thể phản ứng một cách đàng hoàng.

Mary không để ý vẻ mặt bối rối của Violet và bắt đầu nói tiếp.

“Tôi đã trải nghiệm điều gì đó tương tự. Có một anh chàng xấu xí, tàn bạo tên là Thompson, người luôn ép tôi cưới anh ta. Nhưng tôi không muốn! Dù tôi đã nói không nhưng rất nhiều lần mọi người xung quanh vẫn ghép tôi với anh ấy. Sau đó, tôi trở thành người kỳ lạ duy nhất ở đó chỉ vì tôi từ chối… Hữu, nên tôi đã cố gắng tìm cách để tôi sống theo cách riêng của mình, và đó là lý do tại sao tôi lại làm việc ở đây tại phủ công tước…”

Ngay khi thở thêm một hơi, Mary liền thốt một tràng huyên thuyên.

Cô ấy nói với tốc độ chóng mặt, như thể đang tuôn ra tất cả những lời mà cô ấy đã kìm nén bấy lâu nay.

“Ooh tôi hiểu rồi.”

Quá kinh ngạc, Violet không thể nghĩ ra điều gì khác để nói ngoài điều này.

“À, ừm… tôi xin lỗi! Tôi thậm chí còn không nhận ra điều mình vừa nói và…”

“Không, không sao đâu. Câu chuyện của cô thật thú vị.”

Mary muộn màng nhận ra vừa rồi trước mặt chủ nhân cái miệng mình có chút hưng phấn, mãi đến bây giờ nhận ra cô ấy mới che miệng lại.

Đáp lại, Violet chỉ cười khúc khích.

“…Cô không sợ tôi à?”

“Tôi đã trả lời câu hỏi trước đó rồi, tiểu thư…”

“Tôi muốn nghe một câu trả lời thích đáng. Tôi chắc rằng cô đã nghe những tin đồn về tôi.”

“…Ừm, lúc đầu tôi đã nghĩ rằng người thật đáng sợ. Một chút thôi.”

Nhận thức được phản ứng của Violet, Mary vội vàng nói thêm một điều nữa.

“Nhưng cuối cùng khi tôi gặp người trực tiếp, người rất ngọt ngào và tử tế! Người luôn chia sẻ tôi những món ăn ngon. Công nương mà tôi từng nghe trong tin đồn giống như một người khác vậy!”

“Cô nói hay đấy… Nhưng cô biết đấy, tin đồn là sự thật. Ít nhất một nửa trong số đó là như vậy.”

“Huk— Vậy có phải cô thực sự đã ra lệnh cắt lưỡi của ai đó không, tiểu thư?”

“Đúng. Cô vẫn chưa sợ à?”

“Ừm, vâng, tôi không sợ! Chỉ là, người hầu đó chắc chắn đã nói điều gì đó không nên nói trước mà thôi!”

Với sự vui vẻ của một cô gái mười sáu tuổi điển hình, Mary bật ra một tràng cười.

Trong khi nhận ra rằng đã lâu rồi mình chưa trò chuyện đàng hoàng với người khác, Violet đưa một miếng bánh tart lên môi. Nó quá ngọt ngào.

“Tiểu thư, người không phải là loại người có thể tùy ý ra lệnh như thế. Trước đó, tôi cũng đã thấy người đã nhiều lần cố gắng bao dung cho hành vi ích kỷ của tiểu thư Aileen.”

“Fufu…”

“Ừm, tôi vừa nói điều gì buồn cười ư?”

“Không, chỉ là tôi không nghĩ mình từng nghe ai nói điều đó với mình trước đây. Đúng, tôi ra lệnh đó tất nhiên là có lý do.”

Ngày xưa, người hầu bị Violet ra lệnh cắt lưỡi là người đã dám cản đường và chửi thẳng vào mặt cô.

“Đồ độc ác!”

Ngay cả khi người hầu đó đã nói điều đó nhằm ngăn Violet tát vào má Aileen, thì về cơ bản, việc người hầu can thiệp vào công việc của chủ nhân vẫn là sai.

Thật đúng đắn khi một cái lưỡi như thế—một cái lưỡi không biết khái niệm về thời gian và địa điểm, hay thứ bậc—phải bị cắt bỏ.

Đó là một hành động dã man, nhưng xét đến thời đại mà Violet sống và xem xét việc cô ấy là một quý tộc vĩ đại ở nơi này, điều đó là hợp lý. Hành động đó là chính đáng nhưng cũng đầy giận dữ.

“Chuyện đó đủ rồi. Bây giờ, cô sẽ không yêu cầu tôi cắt lưỡi cô chỉ vì tâm trạng của tôi trở nên tồi tệ, phải không?”

“Thật là những lời khủng khϊếp…”

“Hehe, tôi cũng nghĩ vậy.”

Đã sống ở thời hiện đại trước đây, Violet không còn ý định tuân theo những phương pháp sám hối man rợ ở thời đại này nữa.

Nhưng hơn thế nữa, ít nhất cô ấy không được phép bộc lộ sự tức giận khi tức giận sao?

Với suy nghĩ thoáng qua đó, Violet sớm lắc đầu chậm rãi.

“Ồ, tôi nghĩ rằng chắc hẳn phải có lý do chính đáng đằng sau quyết định lúc đó của người, thưa tiểu thư.”

“…Nhưng điều đó không xóa bỏ được những gì tôi đã làm sai.”

“Nhưng vẫn! Ừm… Vậy thì, có được không nếu tôi hỏi tại sao người lại làm vậy?”

“……”

“Huk— N-Nếu người không muốn nói về chuyện đó thì người không cần phải nói đâu!”

“Không, tôi chỉ đang sắp xếp suy nghĩ của mình một chút thôi. Đây là lần đầu tiên tôi kể về vụ việc này.”

“Thật không?”

“Không ai hỏi. Và ngay cả khi tôi nói bất cứ điều gì, mọi người đều tự động cho rằng tôi có lỗi trước khi tôi thốt ra một lời nào. Họ sẽ không thể thấy rằng tôi không có lỗi.”

“……”

Bối rối, đôi mắt của Mary chớp chớp rồi nhắm lại trong giây lát. Violet vẫn đang suy nghĩ xem mình nên nói với cô gái bao nhiêu nữa, nhưng cô nhanh chóng trở nên lo lắng khi nhìn thấy vẻ mặt của Mary bối rối đến mức nhăn lại.

“Nghiêm túc mà nói, không ai lắng nghe cô sao, Tiểu thư? Tất cả họ đều sẽ tự động cho rằng người chính là người mắc lỗi…”

“……”

“Tiểu thư ơi, họ chỉ nói xấu mình cô thôi à?”

“Tôi đoán là như vậy. Nó không có gì mới cả.”

“N-Nhưng…”

Đầy sự thương cảm, cô gái cuối cùng đã khóc. Violet vỗ nhẹ vào vai Mary.

“Vậy thì chắc hẳn người đã rất cô đơn…”

“Cô đơn nhỉ. Chà, tôi đoán là vậy.”