Đó là một cuốn sổ phác thảo chứa đầy những hình vẽ mang lại ấn tượng về một người nghiệp dư.
Violet không thể nghĩ chúng là tốt được. Giống như việc bạn không thích ai đó—chỉ cần nghe thấy giọng nói của họ thôi cũng khiến bạn khó chịu.
Violet có thể hiểu được ý định thực sự của Aileen. Ngay khi nhận được cuốn sổ phác thảo, trên môi cô nở một nụ cười tự mãn.
Vì Aileen còn sử dụng cùng một chiến thuật cũ – thực tế là kể từ khi họ còn nhỏ - thì bây giờ Aileen khó có thể thay đổi.
‘Tôi tự hỏi. Liệu cuối cùng cô ta có bỏ đi nếu mình tạt trà vào khuôn mặt đó không?’
Violet đã làm điều này hàng chục lần trước đó nhưng Aileen chưa bao giờ bỏ cuộc. Trước đây, với mục đích rõ ràng là đuổi Aileen ra ngoài, Violet đã nóng nảy làm đủ mọi việc.
“Tôi khá chắc chắn rằng cô đã bị cấm đi vào khu vực này. Nhưng có lẽ đó chính là lý do khiến cô đến đây?”
“Không có gì! Em, em đến thăm vì nhớ chị nhiều lắm, chị à.”
“Cô vẫn như mọi khi, rất giỏi nói chuyện.”
Trong khi nói, Em nhớ chị, chị ơi, đôi mắt Aileen ngước lên nheo lại hình lưỡi liềm nhìn cô. Tuy nhiên, ngay sau đó, vẻ mặt của cô nhanh chóng sụp đổ.
Hãy nhìn xem khuôn mặt của cô gái này thay đổi nhanh như thế nào.
Dù bị tát, hất trà rất nhiều lần nhưng cô vẫn sẵn sàng xuất hiện trước mặt Violet. Cô ấy đã làm tất cả những điều đó, vậy mà tại sao bây giờ cô ấy lại làm ra vẻ mặt như vậy chỉ sau một lần phản bác?
Sự chú ý của Violet hướng lại vào cuốn sổ phác thảo mà Aileen đưa cho cô.
“Đúng rồi, và cô đã vẽ cái này.”
“Đúng! Em chỉ muốn tìm điểm chung của chị với em… Em vẫn còn khá tệ phải không?”
Aileen cười ngây thơ.
Ngược lại, Violet nhấp một ngụm trà nữa khi cô lật qua các trang của cuốn sổ phác thảo.
Khách quan mà nói, những bức vẽ của Aileen được thực hiện rất tốt. Nó có vẻ giống như loại tác phẩm nghệ thuật mà cô ấy đã bỏ ra nhiều ngày để vẽ, và tất nhiên, dưới sự hướng dẫn của một chuyên gia.
—Nhưng đó là tất cả.
‘Những bức vẽ mang lại cảm giác như một kỳ thi tuyển sinh.’
Violet không ngần ngại phê bình nó. Đúng vậy, những bức tranh của Aileen trông đẹp nhưng chúng trông cứng nhắc.
“Ừm, nếu chị không phiền, em có thể xem tác phẩm nghệ thuật của Chị được không?”
“Tôi không muốn.”
“Huh?”
“Tôi đã nói không.”
“N-Nhưng chị đã xem tác phẩm của em, vậy nên…”
Khi Violet từ chối yêu cầu của cô ấy. Nước mắt trào ra nơi khóe mắt cô.
Vẻ mặt của Violet cứng lại.
‘Cô là người đã đưa tôi cuốn phác thảo và bắt tôi phải xem nó trước.’
Violet trả lời trong lòng. Lúc này cô đang bị đau đầu nên cô nhẹ nhàng ấn vào thái dương.
Cô gái này đã khoe tác phẩm nghệ thuật của mình trước rồi yêu cầu có đi có lại, nhưng khi Violet từ chối, giờ cô ấy sắp khóc.
Cuối cùng, Violet lại trở thành kẻ xấu duy nhất ở đây.
Nhìn thấu được âm mưu rõ ràng của cô ấy, Violet đặt cuốn sổ phác thảo xuống.
“Em chỉ… em chỉ muốn xem tác phẩm của Chị… Nhưng chị lại từ chối một cách lạnh lùng như vậy, hiic. Nó hẳn là…”
“Đó là những gì cô nói, nhưng nó không đủ lý do để tôi cho cô xem tác phẩm của tôi.”
“Hiic…”
Bất chấp sự từ chối kiên quyết mà cô phải đối mặt, Aileen vẫn không chịu lùi bước.
Trên đời này có rất nhiều chuyện không thể giải quyết chỉ bằng nước mắt. Nhưng, ôi, thiên thần thân yêu của Nhà Everett quả là một người làm nên điều kỳ diệu. Cô ấy đã có thể giải quyết rất nhiều việc bằng nước mắt của mình.
Violet cảm thấy vị đắng trong miệng. Người duy nhất có vẻ bồn chồn là Mary, người đang đứng gần đó. Aileen càng khóc nức nở hơn.
“Vậy là cô đang nói với tôi rằng cô đã ép mình vào một nơi được cho là không được phép đối với mình, chỉ vì cô muốn xem tác phẩm của tôi. Đúng là một mớ hỗn độn.”
“Em gái…”
“Có vẻ như cô coi những lời của Công tước chỉ là một trò đùa. Cô đã được đưa ra một mệnh lệnh. Cô có nên chắc chắn làm theo nó không?
“Chị thật xấu tính. Làm thế nào chị có thể phụ nhận tình cảm của em như thế?
Linh hoạt tùy theo tình huống là điều tốt, nhưng chắc chắn là không khi đã có những quy tắc không thể thay đổi.
Violet tặc lưỡi khi cân nhắc hành động của Aileen. Cô ấy nhất quyết làm bất cứ điều gì mình muốn và liên tục phớt lờ các quy tắc.
Đôi mắt cô ấy hướng về phía Mary, người đang ở bên cạnh.
Mặc dù đó không phải là ý định của cô, nhưng việc Violet bắt Aileen đợi bên ngoài suốt bốn tiếng đồng hồ chắc chắn sẽ lan truyền khắp nơi ở của công tước vào ngày mai.
“…Vẫn như mọi khi, cô thực sự chỉ tiếp tục làm mọi việc mà không quan tâm đến hành vi của mình.”
Violet ra hiệu cho Mary.
Ngay sau đó, người giúp việc chạy vào với cuốn sổ phác thảo mà Violet vẫn đang vẽ cho đến giờ.
Mary mở nó trước mặt Aileen.
Hãy tiếp tục và xem xét, sau đó vui lòng cút đi.
Violet hy vọng rằng Aileen sẽ nhanh chóng biến mất khỏi thiên đường của mình.
“Wow, tác phẩm của chị…”
Bây giờ cuối cùng cô đã đạt được mục đích của mình, Aileen mỉm cười và trả lại cuốn sổ phác thảo của Violet.
Dù sao thì nó cũng đầy những nét vẽ nguệch ngoạc thảm hại. Sẽ không có vấn đề gì nếu chúng được cho người khác xem.
“Thật hấp dẫn. Em sẽ không bao giờ vẽ thứ gì đó như thế này.”
“……”
“Cách chị thể hiện mọi thứ qua những nét vẽ đặc biệt. Em tự hỏi làm thế nào chị có thể làm cho những bức vẽ của mình trông như thế này… Chắc chắn là chị đã cố tình vẽ theo một cách hoàn toàn khác với phong cách nghệ thuật phổ biến hiện nay, phải không? Đúng như mong đợi, chị thật sự rất độc đáo.”
Sau đó, Aileen liếc nhìn quần áo của Violet.
Lúc này, Violet cười toe toét một cách mỉa mai.
“Nếu cô nghĩ tôi vẽ không đẹp thì cứ nói thẳng ra đi. Tại sao cô phải nói những lời ngụy biện đến thế?”