Chỉ trong một khoảng thời gian từ khi Mary mới bắt đầu làm người giúp việc và cô đã đi đến kết luận rằng Violet S. Everett rất khác so với những tin đồn về cô.
Nói một cách đơn giản, Violet mà Mary nhìn thấy là một người trầm tính và sống nội tâm.
Cô ngủ hầu hết thời gian trong ngày, và đến lúc ăn, cô thưởng thức đồ ăn dù cho có nó có trái ý muốn của mình để không bỏ bữa.
Nó hoàn toàn trái ngược với những tin đồn về việc cô sẽ cắt lưỡi người hầu nếu họ làm sai quá nhiều.
Khó có thể nói rằng Violet rất khắc nghiệt với những người hầu. Cô ấy không bao giờ la mắng họ, và cô ấy không bao giờ chỉ trích lỗi lầm của họ.
Cô sẽ chỉ giữ mình như thể cô không có ở đó.
Có lẽ chính vì điều này mà Mary bắt đầu nghi ngờ liệu thái độ của Mikhail đối với Violet khi anh đến khu nhà phụ hôm nọ có chính đáng hay không.
Có lần chính Mary bị một người mà cô không muốn gặp mặt cưỡng bức nắm lấy cổ tay, nên cô đã nghĩ rằng con trai cả của gia đình là một người rất đáng sợ.
Mặt khác, những người hầu còn lại của khu nhà phụ lại cảm thấy khó xử khi ở gần công nương. Một số người trong số họ đã làm việc khá lâu ở công quốc này và họ đã tận mắt chứng kiến sự hung ác của Violet.
Trong số họ đều có một quan niệm chung rằng Violet nghĩ mạng sống của một người hầu còn không bằng sức nặng của tờ giấy.
Họ cũng nghe nói có lần cô đã đổ trà nóng vào em gái mình.
Và thậm chí còn có tin đồn xung quanh rằng một cô hầu gái đặc biệt, người đã chăm sóc cô ấy cho đến nay, đã bị móc mắt một cách không thương tiếc.
Người phụ nữ độc ác của Nhà Everett. Phù thủy của thế kỷ, người có trái tim đóng băng.
Tuy nhiên, trong mắt Mary, cô chỉ đơn giản là một người trầm lặng và dường như mang rất nhiều vết thương.
Người giúp việc trưởng liên tục nhắc nhở Mary hãy cẩn thận, tuy nhiên cô ấy đã không còn sợ hãi Violet nữa. Thay vào đó, cô ấy thậm chí còn cảm thấy thoải mái khi ở bên cô ấy.
Và đúng như vậy, ngay cả khi Violet thấy Mary đã trở nên thoải mái như thế nào khi bên cô, cô chỉ đơn giản cho phép hầu gái cư xử theo ý cô muốn.
“Ánh nắng ở đây không đủ.”
- Người có muốn tôi lấy một chiếc đèn không, tiểu thư?
“Không sao cả. Nó không đến mức ta không thể vẽ được.”
Thoạt nhìn, có vẻ như Violet có một vầng hào quang thiêng liêng khi cô ngồi đó, chống lại ánh sáng mặt trời và im lặng vẽ.
Với mái tóc bạc nhẹ nhàng uốn lượn theo làn gió thoảng qua, với đôi mắt tím điềm tĩnh chứa đựng chiều sâu của vực thẳm. Và, với đôi môi khép lại cẩn thận, ẩn chứa một chút kiên trì.
Ít nhất, trong khoảnh khắc ngắn ngủi này, khi Violet đang phác họa bên dưới nơi đầy nắng này, vẻ ngoài của cô thực sự khác xa với hình ảnh người phụ nữ độc ác trong tất cả những tin đồn đó.
“…Xinh Đẹp.”
Đó là lý do tại sao từ này vô tình bật ra.
Trước lời thì thầm của Mary, Violet cố nhịn cười khúc khích.
Lúc này Mary mới ý thức được chính mình vừa nói cái gì, vội vàng che miệng lại.
Violet tiếp tục di chuyển bàn tay đang cầm bút chì của mình.
Sau khi bị giam giữ trong khu nhà phụ này, chưa một lần Violet cố gắng chăm chút đặc biệt cho vẻ ngoài của mình. Cô không cố gắng duy trì làn da trắng trẻo của mình, thậm chí cũng không cố gắng kiểm soát chế độ ăn uống vì mục đích giảm cân.
Đó là lý do tại sao Violet không thể hiểu tại sao Mary lại nói như vậy sau khi nhìn cô ấy.
Tuy nhiên, cô không hề ghét sự ngưỡng mộ của cô gái ngây thơ. Vì vậy, cô cứ để nó trôi qua.
Đôi khi Violet cho Mary xem tác phẩm nghệ thuật của mình.
Không giống như những nét vẽ táo bạo mà cô ấy áp dụng trên canvas vào ngày đầu tiên, Violet chỉ vẽ nguệch ngoạc trên một cuốn sổ phác thảo được một lúc.
Chà, trong mắt Mary, chúng thực sự là ‘những bức vẽ nguệch ngoạc’. Thực sự, giống như những con sâu đang quằn quại trên trang giấy—những nét vẽ nguệch ngoạc trông không giống nghệ thuật.
“Ừm. Tôi chắc chắn rằng nó chứa đựng cảm xúc của tiểu thứ, nên…”
“Cô không cần phải ép mình khen tôi đâu.”
“……”
Khi nhìn thấy cô bé không thể nói dối, Violet mỉm cười xoa đầu Mary. Ngay sau đó, mặt Mary đỏ bừng.
Cô ấy chỉ vẽ những bức vẽ nguệch ngoạc đó vài ngày trước, nhưng kỹ năng vẽ của Violet đã trải qua những thay đổi đáng kể trong khoảng thời gian ngắn ngủi này.
Những nét vẽ lộn xộn trông giống như những con giun đất đang quằn quại đó nhanh chóng trở nên sang trọng hơn. Những nét vẽ nguệch ngoạc đó, trước đây không thể hiểu được, dần dần có hình thức phù hợp.
Điều này sẽ không thể thực hiện được nếu bạn không phải là thiên tài.
“Tiểu thư, ngườu hẳn phải thực sự là một thiên tài về nghệ thuật!”
“…Chà, ta cũng không biết nữa.”
Chỉ là do kiếp trước của cô mà thôi.
Một nụ cười mơ hồ hiện lên trên môi Violet.
Sau một vài ngày làm việc chăm chỉ, cô đã đạt được trình độ tương tự như kỹ năng nghệ thuật của mình ở kiếp trước, vì vậy kể từ đây trở đi trong kiếp tái sinh của cô sẽ khó khăn hơn.
Tốc độ cải thiện kỹ năng của cô bây giờ sẽ ổn định, chậm lại mà không cải thiện đáng kể.
Dù sao đi nữa, điều này không quan trọng với cô. Không phải là cô ấy dự định trở thành một họa sĩ nổi tiếng ở thời đại này.
Tất cả những gì Violet hy vọng là được tận hưởng một cuộc sống yên tĩnh.
Và vì thế, khi Violet đang thích nghi với cuộc sống mới của mình ở khu nhà phụ này…
“Tiểu thư A-Aileen đã đến thăm người, thưa tiểu thư.”
Đột nhiên, Aileen quyết định đến thăm cô.