Bẩm Báo Vương Gia Vương Phi Đến Rồi

Chương 63: 63: Thù Này Không Trả

“Ư… a…”

Tịnh Ngọc nghe tiếng người gọi mình, còn nói chuyện với mình, nhưng tuyệt nhiên không thể chạy đến nhìn thật rõ mặt người đó, cũng không thể đáp lời, chỉ có thể ú ớ mấy tiếng trong tuyệt vọng.

Nàng nhớ ra rồi, nàng muốn gọi “phụ thân”, nhưng cả cái âm điệu lẫn hình dáng của người trước mặt, đều dần trở nên xa vời vô tận.

“Tiểu Ngọc… Tiểu Ngọc!”

Âm thanh cả trong tiềm thức lẫn ngoài thực tại cứ hỗn độn vào nhau.

Kim Tịnh Ngọc toát mồ hôi lạnh, vùng vẫy như tự đấu tranh tâm lí với bản thân mình, đã đời mới có thể tỉnh dậy.

Nàng mở hàng mi xinh đẹp nhưng lại nặng trĩu, đôi mắt mệt nhọc đảo quanh một vòng trong không gian ngay trước mặt.

Nàng còn sống, không chỉ vậy, còn đang ở khuê phòng mình nữa.

Thấy Kim Tịnh Ngọc đã tỉnh, tất cả mọi người đều mừng ra mặt.

Tư Dạ Hành Vũ vội chạy đến bên giường, trong phút chốc đã mặc kệ người đang bắt mạch cho nàng là Doãn Duẫn.

Hắn cầm lấy bàn tay nhỏ bé của Tịnh Ngọc, mà toàn thân run rẩy đến mức truyền qua đến đối phương.

Sắc mặt hắn cũng trắng bệch không khác gì nàng, vẻ hoảng loạn vẫn còn nguyên trên gương mặt thanh tú:

“Tiểu Ngọc, cuối cùng nàng cũng tỉnh rồi!”

Kim Tịnh Ngọc vừa mới từ cõi chết trở về, lại mang theo cả một đoạn kí ức vốn đã mất đi, nên tạm thời chưa thể bình tâm được.

Nàng liếc sang nhìn Ngọc Túc, rồi Doãn Duẫn, cuối cùng không biết đã suy nghĩ thế nào, lại ngậm ngùi khước từ Tư Dạ Hành Vũ:

“Ta… ta muốn nghỉ ngơi, chàng và mọi người có thể ra ngoài không?”

Tư Dạ Hành Vũ nghe nàng nói vậy, trong lòng chợt nổi dậy chút cảm xúc thất vọng.

Nhưng hắn đã nhanh chóng lấy lại bình tĩnh, nâng niu bàn tay nhỏ của Tịnh Ngọc, tay kia chập lên, nhẹ nhàng vỗ về:

“Được, vậy nàng cứ việc nghỉ ngơi đi, bổn vương đảm bảo sẽ không có ai làm phiền nàng hết.”

“Đa tạ… vương gia.”

Kim Tịnh Ngọc khó xử nói mấy tiếng đa tạ, rồi lại vờ yếu ớt, để nô tì dìu mình nằm xuống giường.

Đoạn, nàng xoay nửa người vào trong giường, như không muốn gặp mặt và đối diện với bất cứ ai.

Hành Vũ thấy vậy, chỉ đành thở dài.

Hắn buồn chứ, nhưng lại tự khuyên nhủ bản thân phải vui vẻ lên.

Mất rất nhiều thời gian, Tiểu Ngọc của hắn mới có thể tỉnh lại, đó là chuyện tốt nhất trên đời rồi còn gì.

Sau khi rời khỏi khuê phòng của Kim Tịnh Ngọc, Tư Dạ Hành Vũ vội thông báo về chuyện nàng đã tỉnh, đồng thời dặn dò những hạ nhân thân cận phải túc trực bên ngoài phòng, phòng khi nàng cần sai việc, sẽ có người làm ngay.

Tin tức mau chóng lan đến chỗ biệt viện mà Doãn Nhu Nguyệt sống.

Ả đi đến trước cửa lớn, từ hướng này có thể nhìn xa đến Đông viện rộng lớn của Kim Tịnh Ngọc.

Doãn Nhu Nguyệt vịn một tay vào thành cửa, tay kia bóp chặt chiếc khăn tay đến biến dạng.

Hai mắt ả long sòng sọc, răn nghiến ken két vì giận dữ:

“Kim Tịnh Ngọc, đã lỡ hôn mê mấy ngày, sau ngươi không chết quách đi cho xong? Rõ ràng là chỉ cần ngươi chết đi, vị trí Vũ Tịnh vương phi tương lai sẽ là của ta, vậy tại sao? Tại sao chứ?”

Doãn Nhu Nguyệt đang điên dại trong sự tức giận, đột nhiên một bóng hình nam nhân chợt lướt qua.

Hắn vận y phục nhạt màu, dáng vẻ thư sinh, tay cầm chiếc quạt giấy khẽ phẩy qua phẩy lại.

Điệu bộ nho nhã đến không vướng chút bụi trần này, đúng là khó có thể tìm được người thứ hai.

Tuy nhiên không phải ai nhìn thấy người “hiền” cũng đều vui vẻ.

Doãn Nhu Nguyệt bị sự xuất hiện của đối phương làm giật cả mình.

Ả lùi lại một bước, có chút lo sợ, dè chừng:

“Doãn Duẫn! Ngươi… tại sao ngươi lại xuất hiện ở biệt viện của ta? Ngươi định làm gì?”

Trước sự rối rắm của đối phương, Doãn Duẫn chỉ điềm tĩnh nhếch môi cười.

Xem ra đúng như hắn dự đoán, kẻ có tật ắt sẽ giật mình thôi.

Doãn Duẫn vờ đưa mắt nhìn sang mấy nhành hoa hồng đang dần úa tàn do không có người chăm sóc, tùy tiện bứt lấy một cành.

Sau khi nhìn ngắm một hồi, hắn tùy tiện nói:

“Hoa hồng này đẹp thật, đúng không Doãn tiểu thư?”

“Ngươi… ta đã gả cho vương gia rồi, ngươi nên xưng hô cho đúng!”

“Vậy sao? Tại hạ lại thấy chính thê và kế thất của vương gia đều đức hạnh vô ngần, nếu nói cô xếp chung với bọn họ, đúng là một sự khập khiễng lớn.”

Doãn Duẫn chỉ nói một câu, cả khuôn mặt của Doãn Nhu Nguyệt đã đỏ như quả mận.

Nhưng không đợi ả ta có cơ hội phản bác, Doãn Duẫn đã lấy trong tay áo ra một cây trâm bạc quen thuộc, đầu trâm tạo thành hình hoa hồng.

Hắn giơ cây trâm lên cao, tấm tắc khen ngợi:

“Vài hôm trước tại hạ có nhặt được một cây trâm ở ngự hoa viên trong cung.

Cô nhìn xem, có phải rất đẹp, rất giống với hoa hồng được trồng ở biệt phủ của cô không?”

Doãn Nhu Nguyệt nhìn thấy cây trăm đó, sự tức giận và sợ hãi như đan xen vào nhau.

Hai tay ả cung thành nắm đấm, giọng nói vì hai thứ cảm xúc hỗn tạp kia làm cho run lên:

“Ngươi… ngươi muốn gì đây?”

“Hừ, chẳng qua là cách đây không lâu, tại hạ từng thấy cô có cài cây trâm này trên tóc, còn mới thế này, không phải sính lễ, cũng là của hồi môn nhà mẹ.

Nhưng từ lúc vương phi bị kẻ gian xô ngã xuống hồ, lại không thấy cô cài nữa, nên ta đang tự hỏi…”

“Ngươi ăn nói xầm bậy! Cây trâm này không phải là của ta, vương phi cũng là do bất cẩn nên tự ngã xuống hồ, không liên quan đến ta.”

Doãn Nhu Nguyệt cũng không rõ vì loạn trí hay là ngu ngốc, mà chưa đợi người khác nói ra, tự mình đã chỉ điểm chính mình.

Lúc nói xong câu đó, ả mới bàng hoàng nhận ra, vội đưa hai tay che miệng, nhưng mọi chuyện cũng đã muộn màng.

Doãn Duẫn nhếch mép cười khẩy, ném cây trâm lên không trung rồi lại bắt lấy, sau đó cẩn thận cất vào tay áo, nói với Doãn Nhu Nguyệt bằng giọng nhẹ nhàng, nhưng lời lẽ lại khiến ả sởn cả gai ốc:

“Được thôi, nếu mọi chuyện không phải là do Doãn tiểu thư làm, vậy tại hạ cũng không làm khó nữa.

Có điều vương phi trong phủ, vốn được người trên kẻ dưới yêu mến, kính trọng,...!khoảng thời gian ngắn ngủi còn lại của cuộc đời, cô có được sống yên hay không, ta cũng không dám chắc đâu.”

Doãn Duẫn nói xong, liền quay gót rời đi, cành hồng héo úa kia cũng bị hắn vứt bỏ trở lại.

Sau khi hắn đi rồi, Doãn Nhu Nguyệt như ngã quỵ.

Hai chân ả không còn sức, tâm bàng hoàng tột độ.

Mắt ả mở to, hơi thở gấp gáp đầy run sợ:

“Không được! Ta phải làm sao đây! Nếu vương gia biết chuyện, ta phải làm sao đây? Có phải như tên khốn kia nói, ta sẽ không được sống yên không?”

-------------

Giữa giờ Tuất, gió cuối đông thổi từng cơn lạnh buốt.

Kim Tịnh Ngọc khoác chiếc áo lông dày, đứng tần ngần ở tòa vọng lâu trong hoa viên.

Gió làm cho vài cọng tóc mai rơi vãi trên khuôn mặt thanh tú của nàng, nhưng tuyệt nhiên vẫn không đủ sức dìm đi nhan sắc ấy.

Doãn Duẫn ngồi ở thành lan can, gác một chân lên, bộ dạng phong lưu khác hẳn bình thường.

Tay hắn cầm một vò rượu uống cho nóng người, đợi mãi không thấy Kim Tịnh Ngọc nói gì, mới đành lên tiếng:

“Rốt cuộc cô kêu ta ra đây để nói chuyện gì? Sức khỏe vốn đã không tốt, còn mới chết đi sống lại mà vẫn có đủ sức đứng ở đây sao?”

Kim Tịnh Ngọc xoay người lại, từ biểu cảm khuôn mặt đến nhịp thở, phong thái và giọng nói đều như một người hoàn toàn khác:

“Huynh không cần lo cho ta! Dù sao cũng không phải là lần đầu tiên bị người ta ám hại đến cái chết gần kề.”

Doãn Duẫn vừa mới hóp một ngụm rượu, lại bị câu trả lời của Kim Tịnh Ngọc làm cho suýt nữa đã phun tọt hết ra ngoài.

Hắn nhìn nàng bằng cặp mắt thăm dò, một luồng gió mạnh thổi qua, cũng như suy nghĩ táo bạo trong đầu hắn chợt nổi dậy.

Doãn Duẫn đứng dậy, nhìn thẳng vào mắt Kim Tịnh Ngọc, nhưng đôi mắt phượng hoàng kia lại quyết liệt đến mức không chớp mắt lấy một lần, chẳng còn đâu vẻ ngây thơ như những ngày trước.

“Kim Tịnh Ngọc, không lẽ cô…”

“Đúng vậy! Ta đã nhớ lại hết mọi thứ rồi!”

Kim Tịnh Ngọc gằn giọng khẳng định, bỗng cảm thấy sống mũi mình có chút cay nồng.

Nàng tiến lên mấy bước, ánh nhìn xa xăm, đôi môi khô cằn khẽ mấp máy đủ nghe:

“Thù gϊếŧ muội muội, thù diệt gia tộc, thù mưu sát,...!tất cả, ta đã nhớ lại tất cả mọi chuyện, cả những kẻ ngoài mặt luôn tươi tắn mỉm cười, nhưng sau lưng lại rắp tâm hãm hại...”

Doãn Duẫn thở mạnh một hơi, chữ “thù” mà Kim Tịnh Ngọc nói đến cũng đồng thời chạm đến nỗi lòng của hắn.

Hai mắt hắn đầy những tia lửa hận thù, quay sang hỏi đối phương:

“Vậy cô có định trả thù không?”

“Thù này không trả, cả đời không lấy tên là Kim Tịnh Ngọc!”.