Trình Khanh không phản ứng hắn, Du thiếu gia liền cưỡi ngựa lộc cộc đi theo Trình Khanh.
Mười mấy dặm đường, Trình Khanh mất hơn một canh giờ mới đến thư viện Nam Nghi, Du thiếu gia không nhanh không chậm đi theo, dọc theo đường đi cũng chưa từng ngừng sử dụng ngôn ngữ châm chọc kɧıêυ ҡɧí©ɧ Trình Khanh.
Trình Khanh vì sao nhẫn hắn?
Bởi vì họ Du chỉ nói chuyện không động thủ, Trình Khanh coi như nhiều một bảo tiêu miễn phí, có công tử tri phủ đồng hành, không có bọn đạo chích nào dám lỗ mãng!
Thư viện Nam Nghi xây ở trên một gò đất, tọa lạc giữa non xanh nước biếc, hoàn cảnh bên ngoài một chút cũng không thể bắt bẻ.
Trình Khanh đi đến thở hồng hộc, xa xa nhìn thấy cửa lớn thư viện và các thí sinh khác, nhịn hơn một canh giờ, nàng cuối cùng cũng có thể ném rớt tên Du thiếu gia công tử nhà tri phủ độc miệng lại đáng ghét này, âm thanh cũng khó tránh khỏi mang lên vài phần vui thích:
“Đa tạ Du thiếu gia một đường hộ tống, lần sau không cần nhiệt tình như vậy, ngươi và ta đừng quá thân cận!”
Sao?
Thằng nhóc mặt vàng này thế nhưng coi hắn trở thành hộ vệ!
Du thiếu gia một chút liền bạo nổ.
Hắn muốn đuổi theo tìm Trình Khanh tính sổ, mấy đồng môn giục ngựa tiến đến, xa xa tiếp đón hắn:
“Du Tam, hôm nay là ngày khảo thí nhập học một quý một lần của thư viện, cũng là ngày nghỉ của chúng ta, sao ngươi không trở về phủ thành tiêu dao?”
“Đúng vậy, ngày thường cũng không thấy ngươi nỗ lực như vậy!”
“Chẳng lẽ hôm nay có thân thích nhà ngươi dự thi……”
Du Tam cười lạnh, “Ta không có loại thân thích này, là đường đệ của Trình Khuê!”
Đường đệ của Trình Khuê?
Đường đệ của Trình Khuê đã có Trình Khuê nhọc lòng, có quan hệ gì cùng Du Tam, trừ phi…… Là đường đệ đỡ linh bài về quê kia!
Nhóm đồng môn một chút liền cười.
“Du Tam, trong huyện đều truyền ngươi và Trình Khuê ức hϊếp tiểu đường đệ kia, ngươi còn dám tới gần hắn?”
Du Tam đen mặt.
Không để ý tới chế nhạo của đồng môn, hắn ngẩng đầu nhìn về phía cửa thư viện, Trình Khanh giống như bị một vυ' già ngăn cản, đối phương muốn nhét cho Trình Khanh một hộp đồ ăn, bị Trình Khanh cự tuyệt.
Du Tam xoay người xuống ngựa, đi đến cửa thư viện.
Hóa ra là nhị phòng Trình gia sai vυ' già đi đưa đồ bổ cho Trình Khanh.
Nhị phòng Trình gia chẳng lẽ là sợ Trình Khanh, thế nhưng muốn lấy lòng?
Trình Khanh nhận lời nói quan tâm của trưởng bối nhị phòng truyền đạt thông qua vυ' già đưa đồ bổ, nhưng lại không tiếp thu món canh hầm của đối phương.
Hộp đồ ăn hơi bị mở ra, mùi thơm lan tỏa, các thí sinh chờ ở cửa thư viện không nhịn được nuốt nước miếng, Trình Khanh lại không hề động, móc điểm tâm trong lòng ngực ra từ từ ăn lên.
Ánh mắt người chung quanh nhìn Trình Khanh giống như nhìn tên ngốc.
Chu ma ma âm thầm sốt ruột.
“Khanh thiếu gia ——”
“Ma ma không cần lại khuyên, hảo ý của kế tổ mẫu, Trình Khanh lĩnh tâm, trước khi Trình Khanh chưa có năng lực hiếu kính kế tổ mẫu, sẽ không lại tiếp thu bất luận giúp đỡ vật chất gì của kế tổ mẫu!”
Vẻ mặt Trình Khanh lời lẽ chính đáng, Du Tam đúng lúc đến gần nghe thấy lời này.
Như thế nào, là cố ý nói cho hắn nghe sao?
Du Tam định châm chọc Trình Khanh vài câu, nhưng lại có rất nhiều thí sinh ở đây, nơi này là cửa thư viện, nếu hắn vô cớ châm chọc Trình Khanh, thước của thư viện đánh người rất đau.
Ong ——
Tiếng chuông thư viện Nam Nghi vang lên, Trình Khanh đi theo sau thí sinh khác vào thư viện.
Chu ma ma gấp muốn mệnh.
Nếu Trình Khanh thi đậu thư viện Nam Nghi, lão phu nhân khẳng định sẽ trách cứ bà làm việc không tốt.
Du Tam không lý giải được sự nôn nóng của Chu ma ma, một vυ' già suy nghĩ cái gì, công tử tri phủ làm sao quan tâm, nhưng nhìn bóng dáng Trình Khanh, biểu tình của Du Tam cũng âm tình bất định.
Tâm tình của hắn hiện tại thế nhưng cũng phức tạp như Liễu thị.